Nam Nhiễm vừa cầm bút, vừa trả lời vấn đề của Bạc Phong.

"Điều này rất quan trọng?"

Cô trả lời rất có lệ.

Mí mắt Bạc Phong rũ xuống, lật xem sách trong tay, ngữ điệu lạnh nhạt.

"Không quan trọng."

Hai người bọn họ, rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.

Một người tản mạn, một người nghiêm chỉnh.

Một người làm theo ý mình, một người lạnh nhạt như băng.

Bọn họ như người tồn tại ở hai bên đối lập.

Nhưng vào một lúc nào đó, lại có chỗ cực kỳ tương tự.

Đối Nam Nhiễm mà nói, cô thích một viên dạ minh châu.

Chỉ cần có được nó, còn về việc làm sao để có được nó, nó đã từng thuộc sở hữu của ai.

Cô đều không quan tâm.

Mục đích là muốn dạ minh châu, những cái khác đều không quan trọng.

Đối Bạc Phong mà nói, cậu cảm thấy hứng thú với Nam Nhiễm.

Cậu rõ ràng biết, đối với bản thân mình, Nam Nhiễm là một điều bất đồng.

Quá khứ của cô thế nào, hành vi cử chỉ như thế nào.

Những điều đó không quan trọng.

Cậu muốn, là muốn Nam Nhiễm ở bên cạnh mình.

Cho nên những người khác nhìn từ bên ngoài, Nam Nhiễm trước sau thay đổi cực kỳ lớn.

Là nơi cực kỳ đáng giá thâm nhập nghiên cứu, đối Bạc Phong mà nói, căn bản đều không quan trọng.

Cho nên khi hai người bọn họ kề bên nhau, sẽ hình thành một loại tồn tại vừa rất mâu thuẫn lại vừa rất hài hòa.

*

Mười phút sau.

Nam Nhiễm đem toàn bộ chữ mình vừa bắt chước theo viết ra được đưa cho Bạc Phong.

Sau khi Bạc Phong cầm lại nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhìn về phía Nam Nhiễm.

Đối với tầm mắt lạnh băng kia của Bạc Phong, Nam Nhiễm không sợ chút nào, nhún vai.

"Em viết xong rồi."

Bạc Phong cầm tờ giấy kia.

"Đây là chữ?"

Liền nhìn đồ vật trên tờ giấy kia, mỗi chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tỉ mỉ mà nhìn thì thật ra cũng có thể nhận ra được đang viết cái gì.

Chỉ là, quá xấu.

Nam Nhiễm cầm bánh quy nhỏ lại, cắn rôm rốp rôm rốp lên.

"Không thì sao?"

Khóe môi Bạc Phong thoáng gợi lên một độ cong thật đạm, nhưng thực mau liền biến mất.

"Em thật đúng là vượt qua sức tưởng tượng của anh."

Nói xong, cậu duỗi tay kéo Nam Nhiễm lại.

Cầm nửa miếng bánh quy kia, ném vào thùng rác.

"Nghe thanh âm em ăn, thật phiền."

Rôm rốp rôm rốp, lực chú ý của cậu sẽ bị phân tán.

Cậu cũng sẽ không bị những chuyện râu ria bên ngoài làm cho phân tâm.

Nhưng cô gái này chỉ thuận miệng ăn đồ ăn đều có thể hấp dẫn cậu.

Nam Nhiễm không chút để ý.

"Ngoại trừ bánh quy, hình như không có thứ gì có thể hấp dẫn làm em tiếp tục cả."

Nói xong, ném bút trong tay xuống.

Cô mới không thèm học mấy thứ vô dụng này đâu.

Bạc Phong thấy cô không định tiếp tục nữa.

Cậu mở miệng.

"Đồ ăn trên giấy, cũng sẽ ném vào thùng rác."

Nam Nhiễm khựng lại.

Giây tiếp theo, liền cầm lấy bút.

Ừm, đồ ăn quan trọng hơn.

Hơn nữa còn đều là những thứ cô chưa từng ăn.

Không thể không nói, Bạc Phong áp dụng loại sách lược này trên người Nam Nhiễm thể hiện được hiệu quả cực tốt.

Vừa mới bắt đầu là lấy phương thức viết tên thức ăn.

Mà dần dần, thiên phú của Nam Nhiễm liền thể hiện ra rồi.

Thứ cô đã viết qua một lần thì sẽ không quên nữa.

Bản lĩnh đã gặp qua là không quên được này, ở ba tháng sau đó thần tốc mà thể hiện ra.

Yêu cầu của Bạc Phong đối Nam Nhiễm, vừa bắt đầu là nhận biết hai mươi mấy chữ.

Về sau, phải học cả quyển sách.

Ba tháng mà thôi.

Tất cả những thứ cần học của lớp 11, cùng với tất cả sách giáo khoa của trước kia, cô đều có thể đọc được, hơn nữa còn học thuộc lưu loát.

Tiểu Hắc Long nhìn loại năng lực này của ký chủ.

Mạnh đến mức chậc lưỡi.

Quá đỉnh rồi.

Vốn cho rằng là do ký chủ ngốc.

Sau đó phát hiện, không phải ngốc, mà là do chưa bao giờ được dạy dỗ nên mới không biết gì.

Sau đó, đã bị bạn học dạ minh châu-Bạc Phong, dùng đồ ăn dụ dỗ, thành công kích phát ra.

Muốn nói còn có gì không đủ.

Chính là chữ có hơi xấu.

Còn có năng lực tính toán toán học quá kém.

Cũng là loại đề đó, hơi đổi một chút.

Đồng chí Nam Nhiễm liền một cái cũng làm không ra.

Thậm chí còn chất vấn Bạc Phong tại sao bắt cô làm một đề mà cô hoàn toàn không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play