Ánh mắt Nam Nhiễm lưu chuyển trên người mẹ kế.

Con ngươi đen nhánh khó được lộ ra hứng thú với thứ khác ngoại trừ dạ minh châu.

Sắc mặt cha Nam trắng bệch, suy yếu ho khan.

"Cho dù nói thế nào, nó đều là chị của mày, chuyện như vậy, lần sau tuyệt đối không được làm nữa!"

Cha Nam nói xong những gì cần nói, liền đỡ tay vịn, từng bước một rời đi.

Lên lầu nghỉ ngơi.

Mẹ kế một đường đỡ Nam phụ lên lầu.

Lúc tới chỗ ngoặc, hai mắt mẹ kế đỏ bừng quay đầu lại, liếc Nam Nhiễm một cái.

Chỉ là không còn bộ dáng khổ sở bất đắc dĩ kia nữa.

Chỉ có lạnh lẽo sắc bén vô cùng chói mắt.

Nam Nhiễm dựa trên sô pha.

Lắc trái lắc phải, không ra hình ra dáng.

Cô ngồi ở phòng khách trong chốc lát.

Sau đó đứng dậy, dọc theo cầu thang mà đi lên trên.

Lộc cộc, bước chân đạp lên bậc thang.

Cho đến khi đi đến phòng cuối cùng bên phải.

Cô đẩy cửa phòng ra, đi vào.

Đây là phòng Nam Đồng.

Nam Đồng đang ngủ.

Một căn phòng công chúa.

Khắp nơi đều lộ ra màu hồng phấn tươi đẹp.

Cô vừa đẩy cửa, Nam Đồng đã tỉnh lại rồi.

Nam Đồng mở mắt ra, nhìn thấy Nam Nhiễm, phút chốc liền nhăn mày lại.

"Mày tới làm gì?"

Trong thanh âm mang theo sự không kiên nhẫn.

Đại khái là do cô ta bị Nam Nhiễm nhốt vào phòng tối nhỏ một ngày một đêm.

Nên làm cho sự bất mãn và khinh thường mà cô ta đối với Nam Nhiễm hoàn toàn bạo phát ra.

Chỉ là cái thứ không ai muốn mà thôi, ra vẻ cái gì chứ?

Nam Nhiễm mở miệng.

"Là chị nói với ba, tôi đem chị nhốt vào phòng tối?"

Nam Đồng ngồi dậy.

Trải qua nghỉ ngơi, sắc mặt đã khôi phục bình thường.

Ánh mắt Nam Đồng đánh giá Nam Nhiễm từ trên xuống dưới.

Dường như có chút không thể tin được Nam Nhiễm lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình.

Cô ta nhíu mày, khẩu khí cũng có chút hung dữ.

"Mày đang dùng ngữ khí gì đấy?

Chất vấn tao sao?"

Nam Nhiễm biếng nhác.

"Rất khó trả lời?"

Nam Đồng không để bụng.

Trợn mắt trắng với Nam Nhiễm.

"Phải thì sao, không phải thì sao chứ?

Dù sao từ nhỏ đến lớn mày đã làm rất nhiều chuyện xấu đối với tao.

Trộm đồ của tao, ghen ghét tao đẹp.

Còn bỏ thuốc xổ cho tao.

Ở trong lòng ba, mày chính là một đứa bùn nhão không trét nổi tường*."

*Bùn nhão không trét nổi tường: Không có tiền đồ, không dạy dỗ nổi.

Nói xong, Nam Đồng hơi dừng một chút, bỗng nhiên có chút tức giận.

"Lần này, mày lừa tao tới nơi tối đen kia.

Mới thật sự là dụng tâm hiểm ác!"

Nam Nhiễm lắc đầu.

"Không, tôi thật sự muốn cho chị làm bạn lữ của cậu ta."

Tiếng nói vừa dứt, Nam Đồng không nhịn được hơi rụt mắt lại.

Nhìn về phía Nam Nhiễm, ẩn ẩn mang thêm chút chờ mong.

Nam Nhiễm nhìn Nam Đồng, có chút ghét bỏ.

"Ai bảo chị vô dụng như vậy."

Còn làm cô không không lãng phí nhiều công sức như vậy.

Nam Đồng giận trừng hai mắt.

"Mày!"

Nam Đồng đang muốn phát hỏa với Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm đột nhiên tới gần cô ta.

Sợi tóc lướt qua gương mặt Nam Đồng.

Thanh âm của cô chậm rãi, truyền vào tai Nam Đồng.

"Phòng tối chơi vui không?"

Nam Đồng chỉ cần nhớ tới những gì đã trải qua trong căn phòng tối đó, cả người liền run bần bật.

Nam Nhiễm duỗi tay, sờ sờ đầu Nam Đồng.

"Chị ngoan một chút, tôi sẽ không đem chị ném vào đó nữa. Được không?"

Ngữ khí thương lượng.

Tiểu Hắc Long:

【 Hệ thống nhắc nhở, giá trị hắc ám của ký chủ đang có xu hướng tăng lên, xin ký chủ khắc chế. 】

Nam Đồng bị động tác sờ đầu này của Nam Nhiễm làm cho lạnh cả sống lưng.

Cũng không biết rốt cuộc tại sao.

Nhìn Nam Nhiễm này, chẳng sợ cô không làm gì cả, thì cũng cho người ta một loại cảm giác rùng mình.

Cứ như, một thứ đồ vật ghê tởm gì đó vậy.

Thân thể Nam Đồng tức khắc co rụt về phía bên cạnh.

Cô ta nhìn Nam Nhiễm, không thể tin được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play