Ngay lúc Nam Nhiễm trầm tư, Bạc Phong ra tiếng:

"Cô ta vào đó kiểu gì?"

Nam Nhiễm nhai kẹo su, một tay chống cằm

"Chị ta tự nguyện đi vào."

"Tôi biết."

Căn cứ vào camera theo dõi.

Người tên Nam Đồng kia, là tự mình đi vào phòng tối.

Chủ động đem ổ khóa gỉ sắt kia giao vào tay Nam Nhiễm.

Thế này mới khiến cho cậu khó được một lần tò mò.

Nam Nhiễm nhai kẹo su trong miệng.

"Nói với chị ta, muốn làm bạn lữ của cậu, là phải ở trong đó, chờ cậu tới tìm chị ta."

Cô nói xong, cũng không biết Nam Đồng kia vui vẻ cái gì.

Cả mặt đỏ bừng thẹn thùng đi vào phòng tối nhỏ.

Vốn tưởng rằng sẽ phải phiền phức một chút, có lẽ phải đánh ngất mới có thể mang vào được.

Không ngờ, đơn giản như vậy liền vào rồi.

Bạc Phong nghe xong, nghiêng đầu nhìn Nam Nhiễm.

"Thủ đoạn không tồi."

Nam Nhiễm cười không chút để ý, môi đỏ vẽ ra một độ cong, đôi chân thon dài nhấc lên,

"Cho nên, cậu không muốn có bạn lữ nữa?"

Cô vừa nói, vừa duỗi tay chạm vào cánh tay Bạc Phong.

Còn chưa đụng tới, đã bị người ta ấn xuống.

Bạc Phong mặt không cảm xúc.

"Cho nên, cậu không định giam tôi lại?"

Tươi cười trên mặt Nam Nhiễm hơi dừng lại.

Mày chau lên.

Hừ, thật phiền toái.

Vừa muốn bạn lữ, vừa kén cá chọn canh.

Còn lấy chuyện nhốt lồng sắt để uy hiếp cô.

Thật sự tưởng rằng cô thiếu viên dạ minh châu là cậu ta chắc.

······ được rồi.

Đúng là rất hiếm.

Tiểu Hắc Long hít sâu một hơi.

Nó thực tin tưởng, dạ minh châu này chính là đang để ý tới ký chủ của nó.

Tiểu Hắc Long sinh ra nghi hoặc thật sâu.

Dạ minh châu này, không phải mù đấy chứ?

Sao lại nhìn trúng ký chủ nhỉ?

Ờ, đương nhiên, ký chủ rất đẹp.

Chỉ là, chỉ là làm việc có hơi đơn giản thô bạo.

Chỉ là tính cách có hơi vô tình.

Chỉ là ăn hơi nhiều.

Chỉ là không có giới hạn cuối.

Chỉ là hơi hung tàn một chút.

Nghĩ nghĩ, Tiểu Hắc Long gào một tiếng liền khóc.

Tại sao nó lại có một ký chủ như vậy?

Tại sao?

Bạc Phong nhìn bộ dáng không kiên nhẫn lại ngại phiền toái của Nam Nhiễm liền biết, cô căn bản không đem bản thân phân đến hàng ngũ có thể làm bạn gái của cậu.

Muốn cậu hôn, muốn cậu ôm, muốn cậu làm lạnh giường.

Chính là không cần cậu phụ trách.

Mí mắt Bạc Phong rũ xuống.

Ngón tay vặn vặn tay vịn.

Trên khuôn mặt vạn năm đóng băng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc dao động nào.

Bạc Phong cũng đối với bản thân cảm thấy kỳ quái.

Sao lại muốn cô ấy đến như vậy chứ.

Một cô gái từ lần đầu gặp mặt liền muốn đánh ngất cậu khiêng đi.

Mỗi lần cô gái này nhìn thấy cậu, cặp mắt kia đều sáng lên.

Dùng một ánh mắt như nhìn thấy bảo bối mà nhìn cậu.

Phảng phất như đem cậu ra đấu giá.

Từ trước tới nay cậu chưa từng gặp được một ai như vậy.

Vừa xuất hiện, đã có thể trong chớp mắt thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.

Cô ngồi đó gặm bánh bao, cậu đều sẽ không tự giác mà nhìn thật lâu.

Chờ đến lúc phản ứng lại, cậu đã đối với cô làm rất nhiều chuyện cậu không có khả năng sẽ làm.

Đã đi tới bước này rồi.

Lại buông tay, cũng không phải tác phong của cậu.

Chẳng phải muốn nhốt cậu lại nuôi dưỡng hay sao?

Có thể.

Nhưng trong lồng sắt kia, cô cũng phải ở.

Lại lần nữa quay lại trường.

Nam Nhiễm suy nghĩ một đường cũng không nghĩ ra cách giải quyết.

Quay về lớp tiếp tục đi học.

Lúc này đã là buổi chiều.

Chỉ là khi Nam Nhiễm quay về lớp, đã bị bạn học cả lớp thống nhất mà nhìn chằm vào.

Lúc này vừa vặn là giờ giữa tiết.

Các bạn học vừa lướt diễn đàn trường, vừa ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm, nhỏ giọng bàn tán.

"Ôi méo, Nam Nhiễm sẽ không thật sự cùng Bạc Phong học trưởng ở bên nhau rồi chứ?"

"Trên diễn đàn trường này chẳng phải còn có ảnh chụp sao?

Vừa nãy chẳng phải Nam Nhiễm bước xuống từ xe Bạc Phong học trưởng sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play