Nam Nhiễm nằm lên bàn liền ngủ, không thèm để ý người bên cạnh chút nào.

Cả người Bạc Phong lạnh nhạt, ngồi tại chỗ, nhìn bài thi trong tay.

Mười phút sau.

Nam Nhiễm không chút hình tượng nào mà dựa vào trên người Bạc Phong.

Vẻ mặt thoải mái rên rỉ.

Cô nhắm mắt lại, vẫn luôn ngủ.

Khoảng chừng bốn mươi phút.

Các bạn học đi ăn cơm đều lục đục quay lại.

Vừa vào phòng học, chỉ cần là người có mắt đều thấy được Bạc Phong ngồi ở phía sau.

Một đám bạn học mới tiến vào đều có biểu cảm giống như copy paste cho nhau.

Đôi mắt trừng lớn, không thể tin vào những gì mình thấy nổi.

Tiếp theo, hít một ngụm khí lạnh.

"Bạc, Bạc, Bạc Phong học trưởng?"

Sau đó, các bạn học liền nhìn thấy cô gái đang dựa vào trên người Bạc Phong học trưởng.

Tóc của cô gái rối tung, che khuất nửa khuôn mặt, đang ngủ say.

Nhưng, các bạn học chỉ cần liếc một cái là nhận ra được.

Nam Nhiễm?

Tư thế thân mật này.

Hình ảnh này.

Bọn họ đang cặp với nhau?

Có vài bạn học hoảng sợ tới mức quên luôn cả cách đi đường.

Có vài bạn học nữ lại ôm ngực mình, vẻ mặt đau lòng.

Tan nát cõi lòng.

Người vào lớp ngày càng nhiều.

Người trong lớp cố gắng ra vẻ cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Nhưng ngồi vào chỗ xong, liền nhịn không được quay đầu lại xem.

Xác nhận đó không phải ảo giác.

Bạc Phong cầm bút vẽ vẽ vạch vạch lên bài thi tám điểm kia.

Khoảng mười phút sau.

Bạc Phong dừng bút.

Vươn ngón tay ra, ấn vào trán Nam Nhiễm.

Đẩy người ra khỏi người mình.

Nhìn bộ dáng biếng nhác cứ dựa vào cậu không chịu tỉnh kia của cô.

Giọng điệu Bạc Phong lạnh băng

"Bánh bao ai làm rơi này."

Mí mắt Nam Nhiễm giật giật, sau đó mở mắt.

Bạc Phong thuận tay đem bài thi ném lên bàn Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm nhìn hắn

"Bánh bao đâu?"

Bạc Phong:

"Nhớ được hết đề trên bài thi này rồi, sẽ có bánh bao."

Nam Nhiễm liếc bài thi một cái, lại liếc cậu một cái.

"Giao dịch?"

Bạc Phong nghe, cười lạnh

"Nghe không hiểu? Tôi đang uy hiếp cậu."

Nam Nhiễm nhăn mày, dựa vào mặt tường phía sau.

Uy hiếp?

Cô không sợ nhất chính là thứ này.

Bạc Phong dựa lại gần cô.

Khom lưng.

Hai người kề vào cực gần.

Cậu vừa kề lại, Nam Nhiễm liền cảm giác được xung quanh cứ như bị hạ nhiệt độ vậy.

Nhịn không được duỗi tay muốn ôm cậu.

Kết quả người còn chưa ôm được.

Người nào đó liền moi lọ sơn móng tay lấp lánh trong túi cô ra.

Bạc Phong đứng thẳng người lên.

Thuận tay liền đem sơn móng tay ném vào thùng rác.

Nam Nhiễm nhìn cậu, cánh môi đỏ thắm gợi ra nụ cười.

"Tuy cậu là dạ minh châu, nhưng, cũng không thể trắng trợn như vậy được.

Tôi thấy, chỉ có đem cậu đánh tới mức không tỏa sáng được nữa, cậu mới có thể ngoan một chút."

Cô ghét người khác động vào đồ của mình.

Bất luận kẻ nào, đều không được.

Cô hạ mi mắt, trong mắt tràn ngập tối tăm.

Tiểu Hắc Long:

【 Hệ thống nhắc nhở, giá trị hắc ám của cô sắp đạt đến 50, xin ký chủ khắc chế, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt. 】

Nam Nhiễm lơ đễng.

"Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ thứ đó?"

Một người một hệ thống đang giao lưu.

Bỗng nhiên ngoài cửa có thanh âm vang lên.

"Thiếu gia, đồ vật cậu cần."

Một lọ sơn móng tay được đưa tới.

Cũng là màu đỏ chót bên trong có ánh sáng lấp lánh.

Bạc Phong đem đồ vật kia ném lên bàn Nam Nhiễm.

Xoay người rời đi.

Nam Nhiễm nhìn lọ sơn móng tay này.

Buồn bực trong mắt bị lọ sơn móng tay trấn an.

Cô vặn nắp lọ sơn móng tay ra.

Không có loại mùi gay mũi kia.

Ngược lại có một mùi hương hoa nhài thanh khiết.

Rất dễ ngửi.

Nam Nhiễm bĩu môi.

Thôi kệ, cậu ta là dạ minh châu, đánh hỏng rồi sẽ không còn nữa.

Có vẻ, lý trí của bạn học Nam Nhiễm đã trở lại.

Thuận tay, đem sơn móng tay bỏ vào túi quần của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play