Vừa mở cửa ra.

Xoạt xoạt.

Một đám vệ sĩ áo đen trực tiếp ccậu ở cửa.

Tiểu Hắc Long yên lặng.

Ký chủ quang minh chính đại cướp hộp đồ ăn, bị người ta bắt ngay tại trận, là ý này sao?

Nam Nhiễm nhìn vệ sĩ áo đen này, lại quay đầu nhìn Bạc Phong.

Bạc Phong kít một tiếng, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống, vẫn lạnh băng như cũ.

Từng tờ từng tờ mà lật sách trong tay.

Vẫn chưa ngẩng đầu nhìn một cái.

Phảng phất những điều trước mắt, đều không liên quan gì tới cậu vậy.

Tiểu Hắc Long nhanh chóng thấy được chiếc vòng cổ được đeo trên cổ tên vệ sĩ cầm đầu.

Ớ, đây hình như là cái biểu tượng gì đó.

30 giây sau,

【 Ký chủ, mười lăm người trước mặt này là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ.

Người đứng ở đằng trước kia, đã từng đạt được danh hiệu vương bộ đội đặc chủng. 】

Cho nên, trận thế lớn như vậy, là vì muốn bắt một tên trộm cơm sao?

Nam Nhiễm không biết bộ đội đặc chủng là cái gì.

Nhưng nghe Tiểu Hắc Long giới thiệu, hình như có vẻ rất lợi hại.

Cô nhìn cơm hộp, lại quay đầu nhìn Bạc Phong.

Muốn động thủ với người lợi hại như vậy.

Thì phải đạt đến được đồ vật tương ứng.

Nếu không, thật quá lỗ rồi?

Nam Nhiễm đặt hộp cơm qua một bên.

Nhìn về phía Bạc Phong.

"Tôi đánh thắng anh ta, cậu theo ta tôi?"

Bạc Phong nghe vậy ngẩng đầu lên.

Mặt vô biểu tình

"Cậu cảm thấy tôi sẽ đi theo một tên trộm cơm hộp?"

Đang nói, cậu hơi ngừng lại.

Tầm mắt rơi xuống mu bàn tay bị thương của Nam Nhiễm.

"Còn là một tên trộm cơm hộp đã bị đánh rồi."

Nam Nhiễm nhìn cậu mặt không cảm xúc, từng ngụm từng cái trộm cơm hộp.

Nghe thật khó chịu.

Cô nhìn cậu, sửa đúng

"Tôi lấy đi trước mặt cậu."

Tiểu Hắc Long nghe ký chủ nói, lại muốn che mặt.

Hu hu hu.

Nó biết ký chủ từ mười một tuổi đã bị nhốt vào địa lao, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu vạn năm.

Cũng biết đạo đức quan, giá trị quan, nhân sinh quan của ký chủ đều không có.

Nhưng, nhưng vì cái lông gì mà nó vẫn cảm thấy thật mất mặt?

Khuôn mặt Bạc Phong lạnh như băng, rất là có lệ mà gật đầu một cái.

Tiếp theo cậu lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Năm phút sau.

Mãn Hán toàn tịch đã xếp đầy một cái bàn dài.

Soạt, vệ sĩ áo đen rút hết ra ngoài.

Cửa không còn bị ai ngăn lại nữa.

Cô muốn chạy.

Nhưng khi nhìn hộp cơm nhỏ trong tay.

Lại nhìn một bàn đồ ăn kia.

Ừm.

Cô không muốn cơm hộp nữa.

Cô muốn cái bàn kia.

Ý nghĩ này chỉ tồn tại ba giây đồng hồ.

Tiếp theo, Nhiễm nào đó liền thực hiện.

Cơm hộp đã sớm không biết bị cô đã vứt vào cái thùng rác nào rồi.

Trên bàn này, còn vừa vặn bày ra hai bộ chén đũa.

Cô cầm lấy chiếc đũa, kéo ghế dựa qua, ngồi xuống đối diện Bạc Phong.

Không thèm nhìn Bạc Phong một cái.

Chỉ cúi đầu ăn đồ của mình.

Tiểu Hắc Long bộ dáng này của ký chủ mình.

Lại nhìn lại vị bạn học' dạ minh châu ' ở đối diện kia.

Từ khi ký chủ bắt đầu ăn.

Tầm mắt Bạc Phong liền từ trên sách chuyển đến trên người Nam Nhiễm.

Khuôn mặt cậu lạnh băng, không nói một lời, chỉ nhìn cô ăn đồ ăn.

Tiểu Hắc Long cẩn thận nhìn nhìn.

Ơ?

Úi, này này, bạn học Bạc Phong này có phải có ý đồ gì đó với ký chủ nhà nó không vậy?

Bạn học Bạc Phong này ······, nhân phẩm tốt, gia thế tốt, tam quan thẳng.

Nghĩ lại ký chủ, ờ······ ngoại trừ có thể ăn, không lãng phí ra thì hình như không tìm ra được bất cứ ưu điểm gì.

Để ký chủ ở bên cạnh bạn học Bạc Phong này, hun đúc hun đúc.

Có khi nào hiệu quả của việc cải tạo biến thành người tốt sẽ càng tốt hơn không?

Dù sao nhân tính của ký chủ nhà nó cũng đã đứng bên bờ giáp ranh rồi.

Cho dù có tiếp tục hạ giới hạn cuối nữa, thì cũng không còn chỗ để tệ hơn.

Nói không chừng đi theo bạn học Bạc Phong sẽ có thể kéo giới hạn cuối lên đó.

Tức khắc, ánh mắt Tiểu Hắc Long nhìn Bạc Phong liền khác biệt.

Đây trợ công tốt nhất có thể giúp nó cải tạo ký chủ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play