Một thanh âm mang ý châm chọc vang lên:
"Ha, Nam Nhiễm ra vẻ như vậy?
Ngay cả ăn bữa cơm cũng không chịu nể mặt?"
Người nói chuyện là Tô Tình.
Lúc cô ta nhìn về phía Nam Nhiễm, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Em trai cô ta bị bắt.
Nghe nói là Diệp Khuynh Hàn kia tố cáo em trai cô ta.
Còn nói em trai cô ta từng giết chết bốn cô gái.
Bởi vì chuyện này.
Em trai cô ta bị nhốt vào ngục tiếp nhận điều tra.
Mà hết thảy những điều này, đều do Nam Nhiễm khơi lên.
Tiểu Hắc Long kịp thời phổ cập khoa học cho ký chủ,
【 Ký chủ, Tô Tình này chính người đã nhòm ngó đến kịch bản của Nguyễn Mặc, còn sai người trói Nguyễn Mặc lại bức bách hắn. 】
Lông mi đen nhánh của Nam Nhiễm hơi giật giật.
Bước chân vốn định rời đi liền ngừng lại.
Không đi nữa.
Chính là cam chịu.
Định đi tham gia bữa tiệc.
Mà một bên khác.
Nguyễn Mặc ở trong chung cư.
Trong phòng không phải chỉ có mình hắn.
Còn có một đám đàn ông mặc tây trang màu đen.
Mà người dẫn đầu kia, thật khéo.
Nam Nhiễm đã từng gặp qua.
Người đàn ông kia mở miệng,
"Nguyễn Mặc, trở về đi."
Nguyễn Mặc ngồi trên sô pha, thờ ơ.
Thậm chí hơi nhăn mày lại.
Trên khuôn mặt lãnh đạm, có hơi không kiên nhẫn
"Tôi sẽ không trở về."
Người đàn ông áo đen kia thở dài, có chút bất đắc dĩ
"Cha cậu cũng rất hối hận.
Nhưng mẹ cậu đã qua đời.
Ông ấy là người thân duy nhất trên đời này của cậu.
Cậu thật sự nhẫn tâm, không trở về nhận tổ quy tông?"
Nguyễn Mặc ngẩng đầu.
Khuôn mặt lạnh nhạt, cánh môi lúc đóng lúc mở, mang theo ý lạnh.
"Ông ta sống hay chết, không liên quan tới tôi."
Người áo đen biết.
Nguyễn Mặc nói lời này, cũng không phải lời nói lúc tức giận.
Hắn thực sự cho rằng như vậy.
Cha mẹ Nguyễn Mặc là liên hôn gia tộc.
Cha mẹ hắn, ở lúc Nguyễn Mặc còn rất nhỏ đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Mẹ hắn chết ngay tại chỗ.
Cha còn sống sót.
Chỉ là tạo thành một chút tổn thương đối với thân thể ông ấy.
Cái chết của mẹ, đối với cha mà nói, là sự giải thoát.
Sau khi mẹ chết.
Cha ở bên ngoài nuôi một đống lớn tình nhân.
Mà Nguyễn Mặc là được bảo mẫu nuôi lớn.
Thậm chí cha hắn sợ Nguyễn Mặc ỷ lại bảo mẫu.
Nên mỗi ba tháng sẽ đổi một người chăm sóc khác.
Số lần Nguyễn Mặc có thể nhìn thấy cha quả thật ít đến đáng thương.
Trước năm hắn mười tuổi, hai tay đều có thể đếm được.
Bởi vì không có cha mẹ chăm sóc, bảo mẫu lại đúng giờ đổi mới.
Nên khiến cho hắn sống trong thế giới của chính mình.
Không thích tiếp xúc với người ngoài, không thích nói chuyện.
Từng ngày từng ngày, lang thang không có mục tiêu, viết thứ gì đó giết thời gian.
Cuốn 《 Ma Chi Tử 》 gây oanh động giới giải trí kia chính là xuất hiện như vậy.
Hiện giờ, cha đã già.
Trong nhà có thêm một bà mẹ kế.
Là người vợ thứ năm của cha.
Chỉ là cha không hề có thêm đứa con nào khác.
Ừ, là do trận xe cộ năm đó tạo thành.
Cha có ý đồ muốn kiếm chút tình thân với con trai.
Chỉ là đứa con trai này, đã sớm phân ông ta vào hàng ngũ người xa lạ.
Nguyễn Mặc giằng co với người áo đen.
Người áo đen thật hết cách.
Thủ trưởng giao nhiệm vụ này cho hắn, là nhiệm vụ khó giải quyết nhất trong số các nhiệm vụ hắn từng tiếp nhận.
Hai năm.
Cho dù là dùng vũ lực cưỡng ép hay là dùng thân tình cảm hóa, Nguyễn Mặc cũng đều không có một chút phản ứng nào.
Ngay lúc người áo đen đang rầu rĩ.
Bỗng nhiên phát hiện, Nguyễn Mặc vẫn luôn canh chừng điện thoại bàn trong nhà.
Lực chú ý hoàn toàn không đặt trong cuộc nói chuyện, mà là đang đợi điện thoại.
Trong đầu người áo đen đột nhiên nảy ra một cô gái,
Là cô gái lần đầu gặp mặt đã khiêng Nguyễn Mặc đi.
Chẳng lẽ ······.
Người áo đen ho khan một tiếng, mở miệng,
"So với chờ đợi, không bằng chủ động xuất kích."
Tầm mắt Nguyễn Mặc hờ hững đảo qua người áo đen.
Người áo đen ho khan hai tiếng, dời tầm mắt.
Biết mình xen vào việc người khác.
"Đề nghị, chỉ là đề nghị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT