Mà ······ vị đại lão Nam Nhiễm đang bị bạo lực internet kia đang làm gì?

Trong chung cư.

Nam Nhiễm ngồi trên sô pha.

Thân thể dựa vào thành ghế.

Ngồi ở đó, nhìn Nguyễn Mặc uống thuốc.

Trước kia.

Tuy Nam Nhiễm thích dạ minh châu.

Nhưng cũng không đến mức mỗi ngày đều phải ôm, hai mươi tư giờ không rời tay.

Mà bây giờ thì sao?

Nguyễn Mặc đã bị cô nhìn chằm chằm hơn hai giờ.

Cho dù bây giờ hắn đã dần dần tập quen được.

Không còn căng thẳng như trước kia.

Nhưng, vành tai vẫn có chút hồng.

Chờ Nguyễn Mặc uống thuốc xong.

Nam Nhiễm bỗng nhiên đứng dậy, bàn tay trắng nõn chống lên bàn.

Thò lại, nhanh chóng kề gần Nguyễn Mặc.

"Đắng."

Sau nụ hôn này.

Hứng thú hôn môi của Nam Nhiễm tức khắc giảm mạnh với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Chép chép miệng.

Đứng thẳng người dậy.

Nguyễn Mặc tuy rằng căng thẳng.

Nhưng toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Nam Nhiễm.

Cô có phản ứng gì hắn đương nhiên có thể rõ ràng phát giác được.

Bỗng nhiên.

Cánh tay thon dài kéo tay Nam Nhiễm.

Nguyễn Mặc đứng dậy.

Chớp mắt, liền ôm lấy Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm nghi hoặc với phản ứng của hắn.

"Làm gì?"

Tuy rằng, hắn lạnh lạnh.

Bị ôm cũng rất thoải mái.

Nguyễn Mặc không nói lời nào.

Chỉ ôm cô.

Nam Nhiễm cân nhắc nửa ngày.

"Lại phát bệnh?"

Nói phát bệnh, đương nhiên là chỉ đau dạ dày.

Nguyễn Mặc không phải một người thích nói dối.

Cũng không cần phải nói dối.

Nhưng lúc này ······.

Cánh môi xinh đẹp giật giật.

Cuối cùng, rũ mí mắt xuống,

"Ừ."

Hắn lên tiếng.

Hắn nói dối.

Hắn không đau.

Hắn cũng chỉ muốn, ôm cô một cái.

Nam Nhiễm nghi hoặc nhìn.

Không thể nào.

Nhìn rất sáng, khá tốt mà.

Lần này đau dạ dày, sao còn sáng như vậy?

Tiểu Hắc Long,

【 Ký chủ, có lẽ ánh sáng này còn chưa kịp phản ứng lại. 】

Dù sao cũng chưa có ai gặp qua dạ minh châu sống.

Tiểu Hắc Long nói tào lao.

Nam Nhiễm lại cảm thấy, rất có lý.

Sau đó liền lấy ra thêm ba túi thuốc.

Nhìn hắn uống vào.

Sau khi uống xong không bao lâu.

Nam Nhiễm nhìn ánh sáng của dạ minh châu tối dần đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Cô sửng sốt.

"Thuốc này có độc hả?"

Tiểu Hắc Long,

【 Ký chủ, trải qua kiểm tra đo lường, thuốc không có độc tính. 】

Nam Nhiễm bĩu môi.

"Còn đi nổi không?"

Nguyễn Mặc sửng sốt.

Thật ra hắn cũng không cảm thấy uống thuốc này vào có phản ứng khó chịu gì.

Cho nên không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy.

Mà Nam Nhiễm thì sao.

Cô cho rằng Nguyễn Mặc suy yếu tới mức ngay cả nói cũng không nên lời.

Sau khi đối diện với Nguyễn Mặc ba giây.

Cô ôm người đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói thầm

"Lang băm đâu ra vậy?

Có chút bệnh này cũng chữa không xong.

Bệnh tình còn càng ngày càng trầm trọng hơn."

Thật là vô dụng.

Nguyễn Mặc có hơi hiểu được ý đồ của Nam Nhiễm.

Mở miệng,

"Thân thể anh không sao."

Nam Nhiễm liếc hắn một cái,

"Ồ."

Thờ ơ, tiếp tục đi về phía trước.

Lần trước lúc hắn ảm đạm không ánh sáng.

Cũng nói bản thân không sao.

Sau đó thì sao?

Còn không phải ngất đi sao?

Lần này nói không có việc gì.

Chắc là lại sắp hôn mê rồi.

Thế nên đồng chí Nam Nhiễm tổng kết ra được một đạo lý.

Lúc dạ minh châu nói không sao, thì chính là có sao.

Nghĩ vậy.

Bước chân rời đi của cô càng lúc càng nhanh.

Ra khỏi chung cư.

Gọi xe trực tiếp chạy tới bệnh viện.

Cũng thật khéo.

Bệnh viện mà Nam Nhiễm tới, vừa đúng là bệnh viện Diệp Khuynh Hàn đang cấp cứu.

Cửa chính có rất nhiều phóng viên vây quanh.

Lúc đầu.

Khi Nam Nhiễm mặc một thân đồ ở nhà màu trắng xuất hiện.

Phóng viên còn không kịp phản ứng vị này là Nam Nhiễm.

Sao cô ấy có thể như vậy mà xuất hiện ở đây chứ?

Chủ yếu là sau khi cô ấy xuống khỏi xe taxi,

Còn kéo theo một người đàn ông.

Chủ yếu là người đàn ông kia, diện mạo quả thực không thể bắt bẻ được.

Có phóng viên theo bản năng mà tách tách tách chụp liền mấy tấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play