Ta thở dài hỏi: "Nhị tỷ đâu?"

Có lẽ không ngờ ta đột nhiên nhắc tới Vân Lan, Khinh Ca không kịp có phản ứng, nhưng rất nhanh nàng liền trả lời:"Hôm qua Nhị tỷ nhiễm phong hàn, hiện đang ở Vân Hiên Các tĩnh dưỡng."

Nhiễm phong hàn? Cho nên mới không tới thăm ta? Không biết tại sao, nghe được tin này, không ngờ ta lại thấy vui vẻ.

"Bát tỷ." Khinh Ca đột nhiên gọi.

"Ừ." Ta hoàn hồn.

Nàng cười hỏi: "Khinh Ca muốn biết trong lòng Bát tỷ, vị công tử kia rốt cuộc có vị trí như thế nào?"

Ta đỏ mặt. Nha đầu này! Ở phương diện này rõ ràng quen thuộc hơn ta, nàng thậm chí còn nói với Thanh Tư tâm tư của ta, vậy mà bây giờ còn tới hỏi!

Đánh nhẹ nàng một cái, ta xoay người vào trong, ôm chăn: "Ta không biết!"

Khinh Ca bật cười, cởi giày nhảy lên giường nằm cùng ta, thấp giọng: "Bát tỷ, tỷ thật may mắn, Khinh Ca thật sự hâm mộ tỷ."

Ta chấn động, hơi kinh sợ.

Nàng lại nói: "Muội thật sự ghen tỵ, nhưng Bát tỷ cứ tốt như vậy, khiến Khinh Ca ngay cả dũng khí ghen tỵ cũng không có."

"Khinh Ca..."

Nàng nghiêng mặt nhìn ta, cười: "Bát tỷ, người đó đối với tỷ có tốt không?"

Tốt không? Tất nhiên rồi!

Ta gật đầu.

"Bát tỷ, kể muội nghe một chút về người đó, được không?" Nàng chớp mắt, nhu hòa nhìn ta.

Ta biết, đó là mong đợi và chúc phúc, vậy nên ta gật đầu.

Thật kỳ lạ, ta và Giang Nam quen nhau chưa tới nửa tháng, gặp nhau cũng chỉ mới hai lần, thế nhưng ta lại giống như có chuyện nói mãi không hết, thao thao bất tuyệt.

Khinh Ca mím môi cười, thỉnh thoảng đỏ mắt, đôi lúc gật đầu. Nàng nắm tay ta, kích động nói: "Đó thật sự là tình yêu trời cao ban cho, đúng không Bát tỷ? Giang Nam... Giang Nam..." Nàng lẩm bẩm.

Ta ngơ ngẩn, cũng mong là thế. Nếu không, một nam tử hoàn mỹ như vậy sao lại đối tốt với ta như thế...

Gió nổi lên, bồ công anh trong vườn bị thổi bay, tung tăng nhảy múa. Thỉnh thoảng có một bông bay vào phòng, lâng lâng lưu luyến, dù thế nào cũng không chịu đáp xuống.

Ta hình như lại nhìn thấy Anh Viên, nhìn thấy y...

Khinh Ca ở lại phòng ta tới khuya mới về.

Lúc tiến vào, Thanh Tư có vẻ không vui, miệng lưỡi nhất quyết không chịu buông tha người: "Tiểu thư, người hưng phấn đến vậy sao?"

Nha đầu này rõ ràng đau lòng cho ta, rõ ràng đang trách Khinh Ca không nên quấn lấy ta nói chuyện lâu như vậy, nhưng lại cố ý dùng giọng điệu như vậy để bày tỏ. Trái tim vô cùng ấm áp, ta cố tình đưa tay ôm trán, cau mày: "Thanh Tư, ta khó chịu."

"Tiểu thư!" Nàng vội chạy tới, gương mặt nhỏ nhắn bị ta dọa cho sợ hãi tới trắng bệch.

Biết mình đã đùa quá trớn, ta chỉ cười khanh khách.

"Tiểu thư!" Quả nhiên, Thanh Tư tức giận tới sắc mặt tím lại, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn ta, "Sao tiểu thư có thể giỡn như vậy?"

"Muội cũng lừa ta mà còn quay lại trách cứ, ta chẳng qua chỉ đáp trả một chút mà thôi."

Thấy nàng vẫn giận dữ, ta le lưỡi trêu, thức thời không nói gì nữa. Dù sao Thanh Tư cũng vì quan tâm ta mà thôi.

Nhìn ta, nàng bất lực thở dài: "Có điều thấy tiểu thư như vậy, nô tỳ cũng yên tâm." Nàng tới gần, đột nhiên cười thần bí, "Người đoán xem hôm nay ai đã tới đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play