Đáy lòng ta ngập tràn sợ hãi.
Đám người xung quanh đắc ý cười lớn, rất nhiều cánh tay vươn về phía ta:
"Bát tiểu thư, hôm nay chúng ta may mắn được cùng tiểu thư uống vài chén rồi!"
"Chậc chậc, Bát tiểu thư đúng là tuyệt sắc."
"Bát tiểu thư, không biết đến khi nào Lục ca của tiểu thư mới đến chuộc người đây?"
...
"Các ngươi dừng tay!"
Thân thể bị ôm chặt, ta biết, là Giang Nam.
"Tiểu tử thối không biết sống chết, Bát tiểu thư là người ngươi có thể đụng vào sao!"
Lúc nói chuyện, đã có một quyền đánh tới cơ thể mỏng manh của Giang Nam.
"Loan Phi..." Y ôm ta, sống chết cũng không buông.
Ta bật khóc, cảm giác lòng đau đến tan nát. Ta thật sự không biết nếu một mình bị bắt, vậy hiện tại ta sẽ thế nào?
Bỗng nhiên, tên Đại ca kia lớn tiếng quát: "Dừng tay!" Gã đứng dậy đi về phía chúng ta, ánh mắt nhuộm đầy ý cười bỡn cợt, "Xem ra tiểu tử thúi này rất thích Bát tiểu thư! Ha ha, đừng vội, các huynh đệ chỉ muốn mời Bát tiểu thư vài chén, có phải không?"
Gã vừa dứt lời, xung quanh liền ồn ào lên: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Ta cười lạnh, sao có thể không phải? Cho dù không phải thì cũng là phải!
Một cánh tay cường tráng đưa qua nắm chặt cổ tay ta, muốn kéo ta qua, tiếng cười thô tục: "Không bằng Bát tiểu thư tới đây cùng đại gia ta uống mấy chén đi!"
Lập tức có người tới dâng rượu: "Đại ca, rượu đến rồi!"
Mùi rượu xông thẳng vào mũi khiến ta không tự chủ mà nhíu mày, ta đã khi nào uống rượu mạnh như vậy! Lúc trước ở nhà, cha luôn nói nữ nhi không được uống rượu, cho dù uống, Lục ca luôn cố ý chuẩn bị rượu trái cây cho ta, tuy nói là rượu, thực chất chỉ có hương trái cây mà thôi.
Chén rượu bị ép tới, suýt chút chạm đến môi. Ta biết nếu bản thân không tự nguyện, bọn chúng cũng ép buộc ta phải uống hết.
Không biết Giang Nam lấy sức lực từ đâu mà thoát khỏi sự giam cầm của chúng, xông tới, đoạt lấy chén rượu kề bên môi ta, lạnh giọng: "Ta uống thay nàng!"
Ta khiếp sợ nhìn y, y thế mà lại cười với ta như muốn nói rằng không cần lo lắng.
Nam nhân kia cười lạnh, lớn tiếng: "Xem ra tửu lượng của vị công tử này không tồi! Nếu đã như vậy, người đâu, đổi sang cái bát lớn hơn!" Gã nhếch mép, bộ dáng vô cùng đắc ý.
"Đừng mà!" Ta sợ hãi kêu. Giang Nam đang bệnh, không thể uống rượu, bọn chúng sao có thể còn bắt y dùng bát lớn uống? Ta kháng nghị cũng không có tác dụng, chén nhỏ đã đổi thành bát lớn, nghe tiếng rót rượu từ trong bình ra, trái tim ta xót xa tới cực điểm.
Giang Nam nhận lấy, không chút do dự mà ngửa đầu uống cạn.
"Khụ khụ khụ..." Y cúi người, không nhịn được mà ho khan.
Bên trên lại bắt đầu ồn ào, tên nam nhân cầm đầu vẫn không chịu buông tha, cười lớn: "Tốt! Tửu lượng rất khá! Còn không mau rót đầy cho vị công tử này!"
Ta vùng vẫy kêu to: "Đừng mà! Đừng uống nữa!"
Hai người chúng ta cùng lắm chỉ mới gặp mặt hai lần, y sao có thể vì ta mà thế chứ!
Rượu lại được rót đầy, cứ một lần rót, lại một lần uống cạn...
Cứ như thế không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, qua đôi mắt đẫm lệ mông lung, ta hình như trông thấy miệng Giang Nam đã phun ra máu tươi...