Đánh Cược, Dám Không?

Chương 6


3 năm


Vật đổi sao dời, hai người vẫn yêu đường như bình thường, sẽ cùng nhau đi ăn cơm, hẹn nhau đến thư viện, thỉnh thoảng lại đi xem phim, không khác gì một cặp đôi nhỏ.

Buổi tối lúc Trì Hạo đưa Thời Hạ đến dưới lầu kí túc xá, suy nghĩ hồi lâu, mới lấy ra một chiếc tai nghe, đưa cho Thời Hạ một bên: “Nghe bài hát này đi.”

Thời Hạ vừa nghe bài hát kia, đã cười “hì hì”, là bài <Tình ca vương> của Cổ Cự Cơ, dài chừng mười phút.

Vì vậy, trong tiết trời mùa đông của tháng mười một, mỗi đêm hai người đều đứng ở cửa ký túc xá, gió rét thổi qua lạnh thấu xương, nghe hết một bài hát.

Lúc quay về ký túc xá, Thời Hạ đã đông lạnh thành cây cà rem, nhanh chóng tắm rửa rồi sau đó lên giường nằm, lại cầm điện thoại bắt đầu chơi game, cũng đã gần đến màn cuối.

Trung tuần tháng mười hai có một cuộc thi sáng tạo mới, Trì Hạo và hai người bạn ghép thành một đội để tham gia, phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, chỉ có buổi tối mới có thời gian rảnh để gặp Thời Hạ.

Học chung trường vẫn không thể tránh khỏi số mệnh “đất khách”, vì vậy Thời Hạ lại cùng đi ăn cơm với bạn cùng phòng.

Lục Mạn trêu chọc: “Hiếm có khó tìm nha, học kỳ này mà còn có cơ hội ăn cơm cùng cậu đấy.”

Thời Hạ cười hì hì và gặp cho cô nàng một miếng thịt sườn, cũng gắp cho hai người bạn lại mỗi người một miếng.

“Nhưng mà Thời Hạ này, rốt cuộc thì Trì Hạo chuẩn bị tham gia cuộc thi gì vậy?” Em út vừa gặm sườn vừa hỏi.

Thời Hạ lắc đầu, “Lúc trước anh ấy có đề cập qua, nhưng tớ nghe cũng chẳng hiểu gì.”

“Vậy cậu không đến xem thử à?”

“Không có, tớ sợ làm phiền anh ấy.”

Thấy vẻ mặt em út không đúng lắm, cô hỏi “Làm sao vậy?”

Em út do dự nói: “Mặc dù về đức trí mỹ thể thì nam thần đều đạt tiêu chuẩn, nhưng tớ cảm thấy cậu nên để ý nhiều chút, dù sao người mơ ước đến anh ta cũng không ít, không dám đảm bảo sẽ giữ nam thần mãi được đâu….”

Lục Mạn cắt ngang: “Cậu đừng nói nhảm, Trì Hạo sẽ không phải là người như vậy.”

“Tớ không nói bậy đâu….” Em út lầm bầm, “Ngày đó tớ còn gặp được anh ta và một bạn nữ cùng phòng thí nghiệm đi ăn cơm chung, hai người trò chuyện rất vui vẻ nữa kìa.”

Tuy Thời Hạ tin tưởng nhân phẩm của Trì Hạo, nhưng nghe những lời này, trong lòng ít nhiều cũng có ghen tuông, nên buổi tối lúc gặp anh, cảm xúc của cô không được tốt lắm.

Nhạy bén như Trì Hạo, đương nhiên nhìn thấu sự không đúng của cô.

“Có tâm sự à?”

Thời Hạ do dự hồi lâu, vẫn nói ra thắc mắc trong lòng mình: “Phòng thí nghiệm…. Của các anh có nữ sinh không?”

“Có, nhưng rất ít.”

Thời Hạ cúi đầu vặn ngón tay “Vậy anh và các cô ấy có quen biết không?”

“Cũng không quen thân lắm, thỉnh thoảng sẽ thảo luận công việc cùng nhau.” Trì Hạo hỏi gì đáp nấy.

Gió lạnh thấu xương tủy ập vào mặt, Trì Hạo cầm tay cô, nhét vào trong túi áo của mình, sự ấm áp nhanh chóng lan tràn ra, Thời Hạ cảm giác sự mờ mịt trong lòng cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.

Trì Hạo đưa một bên tai nghe cho cô, sau đó một giọng nói trong trẻo ấm áp vang lên sau lưng cô, “Muốn đến phòng thí nghiệm xem thử không?”

Ngày hôm sau đúng luc là cuối tuần, nhưng nhóm của Trì Hạo vẫn không thể nghỉ ngơi, cuộc thi sắp đến trước mắt, phải chuẩn bị thật chu đáo.

Không khác gì so với trong tưởng tượng của Thời Hạ, trong phòng thí nghiệm có mấy chiếc máy tính, mọi người đều quay mặt về màn hình máy tính viết chương trình “lách cách”. Đồng đội của Trì Hạo cũng là bạn cùng phòng của anh, lúc trước Thời Hạ ra mắt, từng chào hỏi nhau. Đúng lúc này thì thầy gọi Trì Hạo đến phòng làm việc, anh sắp xếp ổn thỏa cho Thời Hạ xong liền rời đi.

Thời Hạ tò mò đảo mắt nhìn xung quanh, mọi người cũng cực kì nghiêm túc, đột nhiên có người gọi điện thoại cho cô, sợ sẽ làm phiền đến người khác, cô vội vàng đi ra ngoài để nghe điện thoại.

Chờ đến khi nghe điện thoại xong quay về, có tiếng nói chuyện truyền ra từ phòng thí nghiệm vốn chỉ cần kim rơi cũng có thể nghe thấy.

“Này, Trì Hạo có nhiều người theo đuổi như vậy, tại sao phải lựa chọn cô gái kia vậy, tớ thấy ngoại hình cũng bình thường.”

“Chuyện này cậu không biết đâu.” Một bạn cùng phòng của Trì Hạo lên tiếng, “Đêm hôm đó bọn tớ chơi game, đánh cược là người nào thua sẽ đến tòa nhà dạy học, đồng ý lời tỏ tình của nữ sinh bày tỏ đầu tiên, vừa khéo hôm đó cô gái ấy tỏ tình đầu tiên, Trì Hạo cũng thuận miệng đồng ý luôn….”

Thời Hạ không nghe câu kế tiếp nữa, xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play