Sở Mộ Vân cho rằng Thẩm Thủy Yên sẽ không thể chấp nhận, sẽ chất vấn hắn nhiều lần - - rốt cuộc là tại sao?
Hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhắc nhở chính mình phải nhẫn tâm.
Nhưng thật ra....... Hoàn toàn không cần thiết.
Suốt bảy ngày bảy đêm, thiếu niên đột nhiên nghĩ thông suốt.
Sở Mộ Vân tự giễu mỉm cười, chậm rãi nói: "Không sao là tốt rồi. Ta chỉ có một nhi tử là con, sau này còn phải giao Thiên Lâm Cung cho con."
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Thủy Yên tràn đầy ý cười lại cuộn lên sóng ngầm.
Đây là bồi thường sao? Vứt bỏ y, sau đó lại cho y thứ khác.
Dù sao cũng đúng, Sở Mộ Vân chưa bao giờ để ý những vật ngoài thân kia. Hắn có lẽ muốn vứt bỏ tất cả, sau đó cùng nam nhân kia bên nhau cả đời?
Đau đớn đột ngột lan tràn trong tim, nụ cười của Thẩm Thủy Yên càng thêm rực rỡ: "Phụ thân đang còn trẻ, đừng nói những chuyện này."
Sở Mộ Vân nhìn khuôn mặt trước mắt, thấy y không để lộ bất cứ cảm xúc nào liền cảm thấy rét lạnh, thần kinh cũng kêu gào đau đớn.
Đột nhiên sức lực giống như bị rút cạn, Sở Mộ Vân nhìn công văn trên bàn nhưng không có tâm trạng mà đi xem. Phía dưới có rất nhiều tu sĩ nhân tộc nhưng hắn lại không muốn đi ứng phó.
Sở Mộ Vân đứng lên, đi xuống bậc thang: "Con xử lý những chuyện còn lại đi."
Hắn nói với Thẩm Thủy Yên rồi không ngoảnh lại mà đi ra bên ngoài.
Lúc hai người đi qua nhau, Thẩm Thủy Yên phải dùng ý chí rất lớn mới có thể khống chế tay mình không túm hắn lại, không thuận theo ma quỷ trong lòng mà kéo hắn xuống địa ngục.
Lúc Sở Mộ Vân sắp đi ra, Tạ Thiên Lan đột nhiên đến gần. Dưới ống tay áo, ngón tay của y hơi gập lại. Người khác không nhìn thấy y làm gì nhưng Sở Mộ Vân lại đột nhiên đứng không vững.
Thấy hắn sắp ngã xuống, Tạ Thiên Lan vội đỡ lấy hắn.
Tạ Thiên Lan: "Tôn thượng không khỏe sao? Để tại hạ đưa ngài trở về."
Sở Mộ Vân vô cùng phẫn nộ với hành động vô liêm sỉ của y. Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn: "...... Được."
Tuy rằng đồng ý nhưng hắn lại không muốn bị y ôm lấy, vì thế đứng dậy mà dựa vào người y.
Thẩm Thủy Yên quay lại, nhìn hai nam nhân đang kề vai sát cánh.
Một người hồng y như lửa, kiêu ngạo tùy hứng; một người hắc y như mực, anh lãng tuấn khí.
Bọn họ dựa vào nhau. Ống tay áo che khuất khiến mười ngón tay đan vào nhau như ẩn như hiện, thế nhưng Thẩm Thủy Yên lại thấy được.
Ý cười trong mắt y đông lại, đôi mắt đen vì che phủ một màn sương mà vô cùng lạnh lẽo. Y cong môi cười, nhưng vẻ mặt lại khiến người ta sợ hãi.
Thật là...... Thân cận.
Sở Mộ Vân trở về tẩm điện, ngồi trên ghế dựa, hoàn toàn không thể hoàn hồn.
Dường như đây là kết quả mà hắn muốn, thế nhưng khi thật sự xảy ra thì hắn lại không thể nào chấp nhận.
Thẩm Thủy Yên thật sự còn trẻ, nhưng hắn lại cho rằng y không như vậy, cho rằng tình cảm của y là chân thành tha thiết. Hắn thật sự đã tưởng tượng ra rất nhiều viễn tưởng tốt đẹp trong tương lai, chỉ là.......
Hắn làm gì có tư cách được tưởng tượng!
Là hắn phản bội Thẩm Thủy Yên trước, là hắn từ bỏ trước, là hắn làm nhiều chuyện dơ bẩn. Bây giờ lại có tư cách gì mà nghi ngờ người khác!
Trong mắt Sở Mộ Vân cực kì phức tạp. Hắn dường như nhẹ nhàng thở ra, nhưng càng tuyệt vọng, trái tim càng dần dần tách khỏi cơ thể, thống khổ lại bất lực.
Tạ Thiên Lan nhìn chằm chằm hắn. Trái tim của y bỗng run lên, đại khái là do quá hưng phấn. Bởi vì mọi chuyện đều đi theo hướng mà y muốn, tất cả đều hoàn mỹ như vậy........ Mà nam nhân này thật sự quá hợp khẩu vị y.
Trên giường phù hợp, tính cách bướng bỉnh, ẩn nhẫn, cường đại lại càng hấp dẫn.......
Tạ Thiên Lan cúi đầu, không nhịn được hôn lên cổ hắn.
Sở Mộ Vân không cử động, chỉ đến khi quần áo rơi xuống đất mới hoàn hồn.
Trong mắt hắn đầy mê man, mất đi tiêu cự mà nhìn Tạ Thiên Lan. Nhưng sau đó dần dần hắn nhìn thấy rõ ràng, không thất vọng, không chán ghét, chỉ nhìn y như vậy.
Sau đó..... Khiến Tạ Thiên Lan ngạc nhiên là, lần đầu tiên hắn hôn y không dưới sự kích thích của Mị thú.
Khi đôi môi chạm vào nhau, Sở Mộ Vân hơi ngừng lại, sau đó kịch liệt hôn y.
Nụ hôn này vô cùng nồng cháy, mang theo dục vọng chiếm hữu kích thích ham muốn chinh phục của Tạ Thiên Lan.
Sau đó lại một đêm điên cuồng.
Không có kỳ động dục, không có Mị thú, Sở Mộ Vân hiếm khi mà duy trì trạng thái tỉnh táo.
Hắn không đẩy y ra, không chống cự, hoàn toàn phóng túng mà không có ngoại vật kích thích. Đây là tự nguyện, là hấp dẫn chân chính của nam nhân này.
Tạ Thiên Lan thật sự muốn thao chết hắn. Thiên hạ này sao lại có bảo bối như vậy!
Sở Mộ Vân đương nhiên là cố ý cho Tạ Thiên Lan nếm được 'ngon ngọt' chân chính.
Muốn công lược Tạ Thiên Lan thì mông so với tâm sẽ hiệu quả hơn.
Dù sao tên này cũng xem thường tình yêu. Nếu nói chuyện yêu đương với y thì y chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường.
Sở Mộ Vân cảm thấy một câu nói rất thích hợp khi dùng cho Tạ Thiên Lan.
– – nam nhân nhớ nhất hai loại tình nhân: Không chiếm được và làm anh ta sung sướng trên giường.
Sở Mộ Vân đã đạt được yêu cầu sau, giờ hắn muốn cho Tạ Thiên Lan trải nghiệm thử cái gì gọi là 'không chiếm được'.
Song thương tề hạ*, giáo viên Sở nghiêm túc dạy dỗ Dâm dục làm người.
*Câu này chắc giống như 'Song quản tề hạ' trong Hồng Lâu Mộng, ngụ ý là song song, đồng thời.
Thẩm Thủy Yên dường như thật sự đã từ bỏ. Thiên Lâm Cung khôi phục trạng thái phụ tử hòa thuận.
Sở Mộ Vân vẫn giao mọi chuyện cho Thẩm Thủy Yên như cũ. Thẩm Thủy Yên vẫn ưu tú tiếp quản tất cả.
Sở Mộ Vân vẫn sủng Thẩm Thủy Yên, Thẩm Thủy Yên cũng vô cùng ngưỡng mộ hắn.
Nếu nói cái gì không như cũ thì đó chính là khoảng cách vô hình giữa hai người.
Sở Mộ Vân không thích Tạ Thiên Lan nhưng lại vì cắt đứt quan hệ với Thẩm Thủy Yên mà trầm mê trong hưởng thụ cơ thể. Giống như tự thôi miên mình triền miên với Tạ Thiên Lan hàng đêm.
Thiên Lâm Cung đã không ít lời đồn đại...... Nói vị công tử Tạ không khiến người ta rời mắt này tuy là y sư nhưng thực tế lại là nam sủng.
Hơn nữa tôn giả dường như rất sủng ái y, gần như là mỗi ngày đều gọi y đến hầu hạ.
Thẩm Thủy Yên lạnh lùng nghe, không có ý kiến gì với lời đồn này.
Thậm chí sau đó, tì nữ bên cạnh Thẩm Thủy Yên cũng đều thay bằng một loạt những thiếu niên.
Họ đều xanh tươi như nhau, làn da trắng nõn, mềm mại hận không thể véo ra nước. Người sáng suốt đều biết những thiếu niên đó không làm được việc nặng, để bọn họ đi hầu hạ thì chỉ có thiếu cung chủ mới biết bọn họ hầu hạ cái gì.
Khi Sở Mộ Vân lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ thì thật sự rất sốc.
Sắc mặt Thẩm Thủy Yên vẫn không thay đổi, ngược lại còn cười với hắn: "Đây đều là những người phía dưới đưa lên, họ cũng đã được dạy dỗ cẩn thận. Nếu phụ thân coi trọng ai thì cứ việc nói với nhi tử một tiếng."
Sở Mộ Vân nhíu mày: "Ngươi còn trẻ......"
"Đúng vậy." Thẩm Thủy Yên ngắt lời hắn: "Còn trẻ nên mới muốn nhiều......."
Lời nói của y thực sự rất ái muội. Sở Mộ Vân từng bên y suốt một tháng đương nhiên biết nhu cầu của y.......
Nghĩ đến chuyện này để làm gì? Hiện tại hắn đã không còn tư cách đi quản mấy chuyện này. Sở Mộ Vân từng cho rằng trái tim mình đã đau đớn đến chết lặng, nhưng khi nhìn thấy những thiếu niên kia, tưởng tượng cảnh bọn họ quấn lấy Thẩm Thủy Yên, trái tim hắn lại càng đau đớn thống khổ. Thật sự là...... Không dứt.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, hắn xua tay nói: "Ta không cần, con cứ giữ lại đi.", sau đó đứng lên rời đi.
Lúc hắn sắp ra ngoài, Thẩm Thủy Yên đột nhiên nắm chặt cổ tay hắn.
Cơ thể Sở Mộ Vân khẽ run lên, lúc quay lại thì ánh mắt đã trở nên xa lạ.
Thẩm Thủy Yên nở nụ cười ngọt ngào với hắn, thấp giọng nói: "Cũng phải, những người đó chỉ biết xin người thao bọn họ, sao có thể thỏa mãn được phụ thân."
Đáy mắt Sở Mộ Vân hiện lên sự xấu hổ, nhưng hắn lại không nói gì.
Thẩm Thủy Yên đột nhiên lại gần, giọng nói lưu luyến: "Đáng tiếc bọn họ đều bị dạy dỗ thành người chuyên môn hầu hạ. Nhưng làm sao có thể đủ được với phụ thân...... Chỉ có Tạ Thiên Lan mới có thể thỏa mãn......"
"Đủ rồi!" Sở Mộ Vân cuối cùng không nhịn được quát lớn.
Thẩm Thủy Yên cong mắt cười rất vô tội: "Phụ thân đừng cố chịu đựng. Nếu cần thì nói cho ta biết, tuy ta không thể thỏa mãn phụ thân nhưng có thể giúp phụ thân tìm người. Dù sao....."
'Chát' một tiếng, đây là lần đầu tiên Sở Mộ Vân đánh đứa trẻ mà mình đã vất vả nuôi lớn.
Làn da Thẩm Thủy Yên rất trắng cho nên sau cái tát thì chẳng mấy chốc vệt đỏ đã xuất hiện.
Y hơi nghiêng đầu, tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi khẽ nhếch đầy quỷ dị kia: "Ngươi đánh ta."
Sở Mộ Vân ra tay xong liền hối hận. Trong mắt hắn tràn ngập đau lòng. Nhưng lại không nói gì mà chỉ có thể rút tay, nắm lại thành quyền, cố gắng duy trì lạnh nhạt: "Đây là điều mà con nên nói sao!"
Thẩm Thủy Yên nâng mắt nhìn hắn: "Lúc ngươi quyến rũ ta lên giường chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến ngày hôm nay?"
Sở Mộ Vân nghe vậy liền cảm thấy từng chữ như biến thành dung nham tràn vào cổ họng, chảy xuống dạ dày một cách thống khổ.
Hắn hồi thần, chậm rãi nói: "Lúc đó..... Là ta không đúng."
Hắn xin lỗi, hắn nói mình không đúng, hắn nói cùng y lên giường là không đúng!
Thẩm Thủy Yên không thể tưởng tượng có một ngày mình lại bị nhục nhã như vậy. Bị người được y đặt lên đầu quả tim, hận không thể vĩnh viễn chiếm lấy cho riêng mình...... Nhục nhã.
Thẩm Thủy Yên rất bình tĩnh. Y muốn giết chết Tạ Thiên Lan, muốn có được Sở Mộ Vân, nhưng trước đó y phải trải đường trước. Cho nên y mới nhẫn nhịn lâu như vậy, nhẫn đến sắp phát điên.
Nhưng vẫn phải tiếp tục nhẫn nhịn.
Thẩm Thủy Yên không tức giận, vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, nghiêm túc nói: "Ta biết lúc đó ngươi đang giận Tạ Thiên Lan đúng không? Y bỏ đi nên ngươi mới nghĩ đến ta, mà cơ thể này đã quen dạy dỗ làm sao rời khỏi nam nhân phải không? Ngươi biết ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi, thích ngươi, yêu ngươi. Chỉ cần ngươi nâng tay, ta sẽ giống như tên ngốc mà nhào lên......"
"Sau đó..... Y trở về, các ngươi lại hòa thuận. Cho nên ngươi không chút do dự mà đá ta, đúng không?"
Từng lời của y làm Sở Mộ Vân cảm thấy trước mắt tràn ngập bóng tối. Hắn không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
"Ngươi yên tâm, ta cũng chỉ là nhất thời mê luyến ngươi. Dù sao cũng còn trẻ, gặp qua người như vậy không nhịn được cũng là bình thường. Nhưng không sao..... Mọi chuyện đều đã qua, ngươi không muốn nghe, ta cũng không nói làm gì. Ngươi là lãnh tụ Nhân tộc, là tôn giả, là phụ thân ta..... Mà ta." Y cong khóe miệng: "Vĩnh viễn là nhi tử của ngươi."
Nói xong, Thẩm Thủy Yên liền rời đi không ngoảnh lại.
Trong đại điện trống vắng chỉ còn mình Sở Mộ Vân. Hắn đứng ở nơi tôn quý này nhưng lại cô đơn như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Bị ngược đến mức suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, Linh bảo bảo vội hỏi: "Tham...... Tham lam muốn làm gì? Sao ta có cảm giác y đã thật sự buông tay."
Sở Mộ Vân: "Đây là kế hoạch của y."
Linh: "QAQ!"
Sở Mộ Vân: "Ta và Tạ Thiên Lan làm sao dễ đối phó như vậy? Cho dù y có được thế lực của cả Nhân tộc cũng không đánh lại Tạ Thiên Lan. Thẩm Thủy Yên tuổi nhỏ nhưng lòng dạ thâm sâu, y làm như vậy là muốn ta và Tạ Thiên Lan thả lỏng cảnh giác. Tuy nói sức mạnh hai bên chênh lệch nhưng ai nói người không thể giết được thần?"
Lúc này Linh mới ý thức được: "Nhưng Tạ Thiên Lan......"
Sở Mộ Vân cười: "Ta sẽ giúp Thẩm Thủy Yên."
Được rồi..... Chống đỡ hay phản kháng cũng không thể ngăn được mưu đồ vạn năm.
Theo dự đoán của Sở Mộ Vân, Thẩm Thủy Yên muốn ra tay cũng phải chờ hai năm nữa. Khi đó Tham lam cũng đã khôi phục ký ức.
Nhưng không ngờ một tháng sau Thẩm Thủy Yên đã bắt đầu ra tay.
Ngược lại khiến Sở Mộ Vân có chút trở tay không kịp.
Đơn giản là do hắn còn chưa làm đủ với Dâm dục mà đã 'không chiếm được'?
Nhưng không sao, mồi lửa tuy yếu nhưng cũng đủ nhử mồi.
Chuyện mà Sở Mộ Vân không nghĩ ra là, tính tình Thẩm Thủy Yên tuy cố chấp nhưng làm việc rất cẩn thận. Nếu không nắm chắc trăm phần trăm y sẽ không ra tay.
Mặc dù Thiên Lâm Cung gần như đã nằm trong tay Thẩm Thủy Yên, nhưng chỉ dựa vào vậy mà muốn đánh bại Tạ Thiên Lan là không thể.
Chẳng lẽ......
Đáy mắt Sở Mộ Vân lộ ra vẻ hứng thú.
Tham lam sắp khôi phục ký ức?
Không đúng, nếu khôi phục ký ức y sẽ không phải an bài trước như vậy, khả năng trực tiếp đánh một trận sẽ cao hơn.
Cho nên..... Không phải khôi phục ký ức mà khôi phục sức mạnh trước?
Không thể không nói, Sở Mộ Vân thực sự quá lợi hại. Tuy đang ở trong trận nhưng từ đầu đến cuối lại như đứng ở ngoài, cũng từ góc độ này mà hắn nhìn được mọi chuyện rõ ràng hơn người khác.
Tháng sau, bức tường kết giới lại bất ổn, các khe rách lớn nhỏ lần lượt mở ra. Mới đầu Sở Mộ Vân còn an bài những tu sĩ đi ứng phó.
Nhưng khi khe rách ngày càng lớn, Sở Mộ Vân chỉ có thể xuất chinh.
Hắn đương nhiên sẽ mang theo Tạ Thiên Lan, thế nhưng lần này Thẩm Thủy Yên lại chủ động xin ra trận, muốn cùng nhau đến tiền tuyến.
Sở Mộ Vân nhíu mày nói: "Con ở lại trấn thủ Thiên Lâm Cung."
Thẩm Thủy Yên nhìn hắn. Giọng điệu tuy cung kính nhưng lại vô cùng kiên định: "Phụ thân, nhi tử muốn thảo phạt yêu thú mà chỉ biết đứng sau người thì ai sẽ tin phục?"
Sở Mộ Vân giật mình.
Thẩm Thủy Yên cong môi, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Hay nên nói là, phụ thân hy vọng con trở thành người không có chủ kiến......"
Sở Mộ Vân làm sao để y nói tiếp: "Đừng làm loạn!"
Thẩm Thủy Yên không nháy mắt nhìn hắn: "Người không cho con đi, con sẽ tự xuất quân đi trấn áp."
Nghe vậy, Sở Mộ Vân hít sâu một hơi. Hắn thật sự không muốn Thẩm Thủy Yên gặp phải hiểm cảnh, nhưng...... Không phải do hắn.....
Thẩm Thủy Yên thản nhiên nhìn hắn.
Sở Mộ Vân phát hiện ra Thẩm Thủy Yên không còn đơn thuần là thiếu niên 17 tuổi......
Lúc này bảy Ma tôn cũng không phải là bảy Ma tôn như trước nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT