Hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Cảm giác ngủ một giấc không mộng mị Phó Âm Sênh, thời điểm mở mắt ra, cô nằm đó hoảng hốt một hồi lâu.
Toàn thân đều tê nhức, đặc biệt là cẳng chân cùng vòng eo giống như bị bẻ gãy, tựa như gập bụng nhiều lần.
Nghĩ vậy, theo bản năng nhìn về phía gối đầu, phát hiện có dấu vết đã ngủ qua.
Cô sửng sốt, nhớ tới cái gì.
Ngón tay cuộn tròn, chầm chậm xốc lên chăn mỏng, phát hiện trên người mình cư nhiên đang mặc sơ mi của nam nhân!
Cái áo sơ mi này, ngày hôm qua cô rõ ràng nhìn thấy Mục Hoài đã mặc.
Tối hôm qua, tối hôm qua..
Đôi môi Phó Âm Sênh đôi hơi hơi bạnh ra, cuối cùng biểu tình thành kính cởi bỏ hai cái nút áo ra, sau đó, cả người như chết lặng, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ một mảnh.
Cô cô cô cô.. cô bị..
Cô bị Mục Bá Bá đè rồi?
Phó Âm Sênh tuyệt vọng nằm liệt ở trên giường, sống không còn gì luyến tiếc nhìn trang hoàng giản lược lại không mất sự xa hoa trên trần nhà, muốn nhớ lại sự tình tối hôm qua.
Cô rốt cuộc là như thế nào cùng Mục Bá Bá lăn giường.
Không nghĩ tới, đầy đầu óc cư nhiên đều là..
Mông của nam nhân kia thật cong!
A a a.
Phó Âm Sênh kéo chăn qua đắp lên người, đem khuôn mặt nhỏ đỏ rực chôn sâu vào chăn, muốn kêu ra tiếng phát tiết một chút, lại sợ thanh âm quá lớn, gây chú ý tới Mục Hoài.
Đột nhiên, Phó Âm Sênh vươn ngón tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, một phen xốc chăn lên, lộ ra áo sơ mi nhăn nhúm đang mặc ở trên người, mái tóc đen nhánh ngày thường suông mượt giờ cũng rối tung xõa trên vai.
Bước xuống đất, Phó Âm Sênh để chân trần đạp lên thảm lông mềm mại, hai chân đều bủn rủn, run rẩy.
Phó Âm Sênh gian nan hoạt động bước chân, chỉ là đi một đoạn ngắn đến cánh cửa, mà trên cái trán trơn bóng của cô đã lấm tấm mồ hôi.
Trong lúc đi đường, hai chân cọ xát, mang theo tê dại đau đớn, chỉ có thật sự trải qua quá trình, mới biết được, có bao nhiêu khó chịu.
Phó Âm Sênh khó chịu trong người làm cho khuôn mặt nhỏ trắng nõn căng chặt lại.
Thật vất vả gian nan đi đến cạnh cửa, Phó Âm Sên áp một bên mặt, lỗ tai nhỏ kề sát ván cửa, nghe thấy bên ngoài không có chút động tĩnh nào.
Móng vuốt nhỏ ấn ở trên khóa cửa, nhẹ nhàng xoay chuyển.
Tiếng mở khóa vang lên rất nhỏ.
Phó Âm Sênh cả người hư thoát vô lực ngồi ở trên thảm, cánh môi hơi hơi căng ra, thở phào một hơi.
Sờ sờ cái trán bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp tóc mái.
Thời gian ngồi cạnh cửa để biinhf tĩnh lại trôi qua thật lâu, Phó Âm Sênh rốt cuộc nhận rõ chân tướng, cô là thật sự bị Mục Bá Bá thượng rồi.
Làm sao bây giờ?
Cô về sau như thế nào nhìn thẳng.. Mông.. Mục Bá Bá.
Phó Âm Sênh ngồi xếp bằng bên cửa sổ lẳng lặng phát ngốc.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.
Phó Âm Sênh cả kinh đầu vai mượt mà co rúm lại một chút, quay đầu nhìn trên tủ đầu giường di động không ngừng nhấp nháy.
Thời điểm đưa tay qua lấy điện thoại, áo sơ mi đang mặc hơi trễ xuống một chút, dư quang lơ đễnh làm cho Phó Âm Sênh từ trong gương nhìn thấy hai bên sườn toàn thân mình xanh tím dấu tay.
"Mẹ nó!"
Đầu ngón tay theo bản năng click mở nghe.
Điện thoại bên kia, Từ Phi Nguyên nghe được Phó Âm Sênh nói lời thô tục, tức giận nói: "Em còn không biết xấu hổ mà kêu mẹ nó, lại lên hot search, hot search tiểu thiên hậu."
"Lại lên hot search?"
Phó Âm Sênh đắm chìm trong trận bạo lực tình ái của Mục Bá Bá phục hồi lại tinh thần, xoa bên eo, vẻ mặt mê mang, cô gần nhất không có làm chuyện gì lên để lên hot search mà?
Ánh mắt đột nhiên cố định ở chỗ bức màn, tối hôm qua chẳng lẽ quên kéo màn sao?
Có phải không kéo màn hay không?
Chẳng lẽ là cô cùng Mục Bá Bá tối hôm qua gì gì đó bị chụp lại!
Trong lòng Phó Âm Sênh loạn thành một đoàn, đầu lưỡi liếm bởi vì khẩn trương mà liếm lên cánh môi hơi khô khốc, biểu tình khẩn trương: "Từ ca, em với ai lên?"
"Cùng Tống Từ, vấn đề không lớn, không phải bị bôi đen."
"Đợi lát nữa Từ Nghiên đi đón em, hôm nay còn phải chụp ảnh bìa tạp chí, qua hai ngày nữa tiến vào đoàn phim, lịch trình còn đọng lại sẽ an bài lên trước."
Phó Âm Sanh tùy ý ừ ừ hai câu, sau đó trực tiếp click mở hot search Weibo.
Cô chỉ là rất muốn biết, chính mình cùng Tống Từ lên cái gì hot search, các cô đâu có quen thuộc đến nỗi cùng nhau lên hot search.
Đôi mắt đẹp buông xuống, ánh mắt thấy được tiêu đề đệ nhất hot search, lông mi run rẩy một chút.
# Phó Âm Sênh Tống Từ tỷ muội tình thâm #
Trời, mẹ nó tỷ muội tình thâm.
Phó Âm Sênh click mở lớn bài viết, thấy được Tống Từ tối hôm qua đăng Weibo.
Tống Từ v: Cảm tạ Phó tỷ tỷ mời tôi đi làm đẹp, vui vẻ.
Bên cạnh còn bổ sung thêm ảnh chụp.
Nhìn ra được là gian phòng đó. Ngày hôm qua trước khi mình đi, Tống Từ lôi kéo mình cùng cô ta cùng nhau chụp ảnh chung.
Bị cô ta bỏ thêm filter màu hồng phấn, đập vào mắt, thật đúng là ' tỷ muội tình thâm '.
Phó Âm Sênh tưởng tượng ngày hôm qua sau khi mình rời đi, Tống Từ đối với thẩm mỹ viện bài trí 360 độ không góc chết mà chụp ảnh, môi hơi co rút một cái.
Mẹ nó, thiệt cay mắt quá đi.
Theo bản năng mà nhìn mấy bình luận đứng đầu, Phó Âm Sênh mới biết được, không có cay nhất, chỉ có cay hơn.
Tình cảm chân thành từ từ: Ai nha thật là, cảm giác hai người các cô mới là thật cp.
Một Sênh một đời: Đây là câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ, tạm dừng!
Bạn gái Sanh bảo: Chuyển đường thành fans, Sênh bảo nhà ta cùng cô ấy đều đẹp đẹp đẹp.
* * *
Còn câu chuyện tuyệt mỹ tình yêu.
Cô cùng Tống Từ có thể có tình yêu?
Trời ạ!
Phó Âm Sênh xem mà đau hết cả đầu, trưng ra gương mặt cứng ngắc, mặt vô biểu tình giật giật đầu ngón tay, đem Weibo tắt đi.
Cô sợ chính mình nếu mà còn tiếp tục xem, sẽ nhịn không được mà phun ra một búng máu.
Giữa trưa 12 giờ, Phó Âm Sênh trốn ở trong phòng ngủ gần ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc bước ra khỏi cửa phòng.
Cô thật cẩn thận bước ra bước đầu tiên.
Thực may, Mục Hoài không ở.
"Phu nhân, ngài dậy rồi."
Đột nhiên, một đạo thanh âm truyền đến, dọa cho bàn tay đang vịn cầu thang của Phó Âm Sênh run lên, quay đầu lại nhìn, phát hiện là dì bảo mẫu, lúc này mới thở phào một hơi: "Dì Trương, là dì à."
"Tiên sinh đi rồi sao?"
Dì Trương cười vẻ mặt từ ái: "Tiên sinh đi rồi, bất quá phân phó cho tôi chuẩn bị một bàn đồ ăn cho ngài."
Phó Âm Sênh nâng bước xuống lầu, biểu tình bình tĩnh đi vào nhà ăn, cô cho rằng cùng lắm thì năm sáu món ăn mà thôi.
Ai ngờ..
Nhìn thấy trên bàn cơm gần ba mươi mấy món ăn, trên bàn ăn to rộng bày đầy ra, cái miệng nhỏ hơi giật giật, ngón tay tinh tế chỉ vào bàn ăn: "Này đều là Mục.. Hoài chuẩn bị cho tôi?"
"Là tiên sinh tự mình chuẩn bị." Dì Trương xác định trả lời.
Bắp chân Phó Âm Sênh lúc bước đi còn có chút chua xót chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, đối với một đống đồ ăn ngon đủ sắc đủ vị này, đưa tay ra thực sự không biết gắp món nào đầu tiên.
Nhẹ nhàng cắn đôi môi trơn bóng hồng nhuận, Phó Âm Sênh nhịn không được mà nghĩ.
Cho Mục Bá Bá ăn no, sẽ hưởng đãi ngộ tốt như vậy?
Phó Âm Sênh khó được mà hưởng thụ loại mĩ vị siêu cấp xa hoa này, cảm thấy mỹ mãn mà ăn đến no căng.
Đối với Mục Bá Bá tối hôm qua nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của oán niệm cũng ít đi.
Thời điểm chuẩn ị đứng dậy, Phó Âm Sênh rũ mắt nhìn đống đồ ăn còn dư lại chưa kipju động qua kia.
Giữa mày nhẹ nhàng nhăn lại, cứ như vậy bỏ đi, thật quá lãng phí.
Nhìn chằm chằm bàn đồ ăn suy nghĩ nửa ngày, trong đầu hiện ra đoàn đội quản lí mấy ngày nay vì cô mà bôn ba mệt nhọc.
Phó Âm Sanh vuốt cằm nhỏ tinh xảo, đột nhiên ngước mắt, kêu tới dì Trương: "Dì Trương, dì đem những món ăn tôichưa chạm qua gói tất cả lại, tôi mang đi công ty."
"Được." Dì Trương trong lòng vui vẻ, vội vàng đáp ứng.
Chờ nhìn thấy Phó Âm Sênh mang theo gói đồ ăn được đóng gói cẩn thận đi ra khỏi nhà.
Dì Trương lập tức gọi cho Mục Hoài.
"Mục tiên sinh, phu nhân thực thích đồ ăn mà ngài chuẩn bị, ăn xong con dư lại kêu tôi đóng gói rồi mang đi."
Trong văn phòng tổng tài tập đoàn Hằng Á.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Mục Hoài tư thái đoan chính cầm bút máy, ở trên một đám văn kiện mà kí tên của mình xuống.
Đôi mắt hơi rũ, nhớ tới cuộc điện thoại mới vừa rồi bảo mẫu gọi tới, bút đang viết trên tay cũng tạm dừng lại.
Cô đột nhiên bắt đầu quý trọng tâm ý của mình, có phải hay không thuyết minh, trong lòng cô rốt cuộc cũng để ý đến anh?
Nghĩ như vậy, mặt mày Mục Hoài tựa như băng tuyết dần dần tan rã, nhiễm lên một chút ấm áp nhàn nhạt.
Vừa lúc Dịch Tu tiến vào, gõ gõ cửa, nhắc nhở nói: "Mục tổng, nửa giờ sau sẽ có một hội nghị."
Mục Hoài chậm rãi ngước mắt, đối với Dịch Tu gợi lên một mạt cười: "Ừ, đã biết."
Dịch Tu đối với nụ cười kia của Mục tổng, đáy lòng kinh ngạc một chút.
Mục tổng, cư nhiên cười!
Hắn làm bí thư nhiều năm cho Mục tổng như vậy, một người từ trước đến nay nội liễm tự phụ như Mục tổng sẽ có lúc sung sướng đến mức cảm xúc đều thể hiện ra ngoài, đây là bị gió gì thổi trúng vậy.
Càng làm hắn giật mình chính là..
Mục Hoài chẳng những đối với hắn nở nụ cười, còn chủ động hướng hắn đề cập việc tư: "Dịch bí thư, nếu một nữ nhân đột nhiên thay đổi thái độ với cậu, nguyên nhân là gì?"
Làm phụ tá đắc lực cuar lão bản, vô luận là trong sinh hoạt, hay là trong công tác, Dịch Tu đều cần thiết bảo trì thái độ chuyên nghiệp nhất.
Mặc dù hắn hiện tại vẫn là cẩu độc thân.
Vẫn duy trì tinh thần như cũ, hắn bình tĩnh nói: "Nữ nhân thay đổi thái độ đối với mình, là tốt hay là xấu."
Mục Hoài hơi trầm ngâm, lòng bàn tay vuốt ve bút máy lạnh lẽo, tiếng nói ôn trầm, ẩn ẩn lộ ra ý cười nhợt nhạt: "Trở nên.. Ỷ lại người."
Rốt cuộc, trước kia Phó Âm Sênh trước kia thế nhưng chưa bao giờ ỷ lại anh như ngày hôm qua.
Trước kia cho dù cô có gặp chuyện gì cũng không bao giờ chia sẻ với anh, giữa hia người như có một tầng khoảng cách, tối hôm qua thời điểm đối mặt với mẹ tới nhà chơi, trước tiên gọi điện cho anh.
Dịch Tu phân tích một chút, nói: "Có thể là cô ấy thích ngài."
Mục Hoài đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, tiếng cười réo rắt dễ nghe: "Năng lực công tác không tồi, tháng này tiền thưởng gấp đôi." (Ed:Tui mà có ông chủ như vậy cũng mừng, nói tốt một câu tăng tiền thưởng)
Dịch Tu thiếu chút nữa không duy trì không được sắc mặt trầm ổn: Má ơi, hôm nay là ngày gì vậy, hắn thật sự có thể đi mua vé số!
Phó Âm Sênh đi đến nơi chụp ảnh, đầu tiên là đi vào phòng nghỉ, đem mấy hộp thức ăn đóng gỏi tỉ mỉ đưa cho người đại diện, khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần đắc ý: "Em mời mọi người, tùy tiện ăn, không cần khách khí."
Từ Phi Nguyên mở hộp ra, anh ta là người từng trải, cũng bị mấy món ăn tinh xảo bên trong làm cho hoảng sợ, nghiêm túc trên mặt chậm rãi tản đi, treo lên mỉm cười: "Coi như em có lương tâm, không uổng công chúng ta nhiều năm bán mạng làm việc cho em."
Phó Âm Sênh đã thay một cái váy đuôi cá với ánh bạc lấp lánh, nhìn bọn họ ăn vui sướng, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp, duyên dáng mang theo vài phần linh động, ngữ điệu lộ ra sự tùy ý: "Đây là em bán mình mới có được, các anh phải biết quý trọng một chút!"
"Phốc.."
Một đám người không nhịn được, rõ ràng bị lời nói của cô làm phun hết cơm trong miệng ra.
Phó Âm Sênh vội vàng xách theo làn váy chạy nhanh sang bên cạnh, vẻ mặt mang theo sự ghét bỏ: "Ôi trời, các anh thật là ở dơ quá đi."
"Còn không phải bởi vì em nói hươu nói vượn!" Từ Phi Nguyên cầm khăn giấy, ho khan hơn nửa ngày, mới hòa hoãn lại, ách thanh nói.
Bị bọn họ căm giận nhìn chằm chằm, Phó Âm Sênh bày vẻ mặt vô tội.
Cô không nói bậy.
Nếu không phải tối hôm qua cho Mục Bá Bá ăn no, Mục Bá Bá sao có thể hào phóng như vậy!
"Cầu xin em đi ra ngoài chụp ảnh đi, đừng ảnh hưởng bọn anh ăn cơm." Mấy chuyên viên trang điểm cho Phó Âm Sênh chắp tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu nhìn cô.
Những ánh mắt của người khác cũng đồng dạng như vậy.
Vẻ mặt khẩn thiết mà nhìn chăm chú.
Phó Âm Sênh: "..."
Hừ, làm như tôi muốn nhìn các người ăn không bằng, tướng ăn khó coi như vậy!
Có ăn là do tôi bán mình có được, ở đó còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ tôi.
Lần sau, không bao giờ mang cái gì chi các người nữa!
Thời điểm Phó Âm Sênh xách theo làn váy bước ra khỏi cửa, bên hông vẫn còn cảm giác ẩn ẩn đau nhứt, bữa cơm này có được cũng không dễ dàng.
Màn đêm dần dần buông xuống, buổi tối 10 giờ, buổi chụp ảnh bìa cho tập chí cuối cùng cũng kết thúc.
Phó Âm Sênh uể oải dựa vào xe bảo mẫu, bàn tay trắng nõn che khuất nửa khuôn mặt, nhẹ nhàng đánh vài cái ngáp, trên hàng mi mang theo hơi nước dày đặc, lung lay sắp đổ.
Chụp ảnh bìa đúng là vất vả.
Cô vì cái gì mà lựa chọn chức nghiệp làm nghệ sĩ?
"Tinh thần của em hôm nay không được tốt lắm, tối hôm qua túng dục quá độ à?" Từ Phi Nguyên từ gương chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng mệt như cún con của cô, theo bản năng hỏi.
Trước kia cho dù thức suốt cả đêm cũng sẽ không lộ ra bất kì sự mệt mỏi nào trên gương mặt, nét mặt vẫn như cũ tỏa sáng như nữ thần.
Phó Âm Sênh vươn tay che miệng ngáp một cái, khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng mang theo vẻ khiếp sợ: "Từ từ, anh nói cái gì?"
Túng dục quá độ?
Mẹ nó!
Thiếu chút nữa đã quên, cô từ tối hôm qua bắt đầu, cũng là người có sinh hoạt XX!
Phó Âm Sênh trợn to hai mắt, sâu ngủ đều bị dọa chạy mất.
Vẻ mặt khẩn trương sờ sờ bụng nhỏ.
Tối hôm qua..
Mẹ chồng đem đồ dùng tránh thai tịch thu hết rồi, như vậy Mục Bá Bá dùng cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT