*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ông nội ơi, đây là cái gì vậy ạ?”

Giang Thời nhìn quanh bốn phía, muốn tìm xem có đường nào để rời khỏi hay không, nghe thấy giọng nói của Đường Sở Vi, ông ấy quay lại nhìn rồi hỏi: "Cái gì?".

Đường Sở Vị chỉ vào một thanh kiếm màu đen nằm trên mặt đất. Nơi này là ở sâu dưới lòng đất, không có lấy một chút ánh sáng, xung quanh thì tối đen như mực. Nhưng, Đường Sở Vị dù gì cũng là cảnh giới thứ ba nên thị lực của cô cũng khá tốt, cho dù là xung quanh tối mù thì cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mà so với Giang Thời thì sự tối tăm này chẳng tính là cái đinh gì cả. “Cái này ấy à..."

Giang Thời giải thích: “Đây là Chân Tà Kiếm, từ ngàn năm trước, nó chính là thanh kiếm của một vị cao thủ siêu cấp dưới trưởng Chiêu Tử Vương. Ngày đó, Chiêu Tử Vương dẫn đầu vô số cao thủ đến đánh giết Rùa Thần, nhưng lại thất bại. Mà chủ nhân của Chân Tà Kiếm lại đâm Rùa Thần bị thương, dính phải máu của Rùa Thần, vì vậy mà tẩu hỏa nhập ma, đánh mất lý trị. Chiều Tử Vương ra tay chặt đứt cánh tay cầm Chân Tà Kiếm của ông ta, sau đó mang thanh kiếm này đi. Đây là một thanh Ma kiếm, là một thanh kiếm của sự tà ác, ngay cả ông cũng không thể khống chế được".

Giang Thời giới thiệu một cách đơn giản. “Thanh kiểm của sự tà ác sao?" Đường Sở Vị nghi hoặc thì thào, cô đi tới, cúi người nhặt thanh Chân Tà Kiếm dưới đất lên. “Làm gì đó? Mau thả xuống!”. Giang Thời lập tức hét to lên, nhưng mà Đường Sở Vi đã nhặt thanh kiếm lên mất rồi.

Trong khoảnh khắc cầm Chân Tà Kiếm trong tay, Đường sở Vi cảm thấy thật thân thiết, dường như thanh kiếm này chính là một bộ phận trong thân thể của cô vậy. Cô lắc tay khua khua thanh kiếm mấy lần, từ thanh kiếm phát ra những tia sáng bén nhọn.

*Kiểm tốt" Cô nhịn không được ngạc nhiên hô lên. "Con?"

Giang Thời nhìn chằm chằm vào Đường sở Vi, hỏi: “Con không cảm thấy có gì khó chịu hết sao? Trong lòng con không có mong muốn giết người à?"

“Hả? Không có ạ”. Vẻ mặt Đường Sở Vị rất nghi hoặc, cô hỏi: "Tại sao lại có mong muốn giết người ạ?”

Giang Thời nói: "Máu của Rùa Thần rất tà ác, thanh kiểm này bị nhiễm phải máu của Rùa Thần, có thể làm ảnh hưởng đến tâm | trí của con người, khiến người đó nảy sinh mong muốn giết chóc, thậm chí là bị thanh kiếm này không chế. Chẳng lẽ con không bị gì sao?"

“Không ạ" Đường Sở Vi lắc đầu. Giang Thời nghi ngờ. Sao lại như thể được nhỉ?

Giang Thời là cảnh giới thứ tám, Trần Thanh Sơn cũng là cảnh giới thứ tám, nhưng mà bọn họ đều không thể khống chế được thanh kiểm này, thế mà bây giờ Đường Sở Vi lại có thể.

Chẳng lẽ là vì cô cũng bị nhiễm máu của Rùa Thần?

Nghĩ tới những chuyện này, ông ấy hít một hơi thật sâu, nhắc nhở: “Sở Vi, thanh kiếm này thật sự rất tà ác, mà máu của Rùa Thần cũng rất quái dị. Bây giờ ông còn chưa nghiên cứu rõ ràng được những ảnh hưởng của loại màu này gây nên cho con người, con vẫn nên cẩn thận một chút nhé”.

Đường Sở Vị đáp: "Ông nội, bây giờ, ngoại trừ cảm thấy trong người có chút khó chịu và hơi nóng nóng ra thì con không có cảm giác nào khác hết á"

“Ừm, vậy là tốt nhất.” Giang Thời gật đầu, nói: “Trước tiên chúng ta phải nghĩ biện pháp để rời khỏi đây cái đã. Đợi sau khi rời khỏi đây rồi nói tiếp.”

Đường Sở Vị hỏi: "Ông nội, chỗ này là ở tận sâu dưới lòng đất lận, lối ra cũng bị phá hỏng cả rồi, chúng ta còn có thể rời khỏi nơi này được sao?"

Trên mặt Đường Sở Vi cũng hiện lên vẻ lo lắng. “Có thể, nhất định là có thể!". Giang Thời rất có lòng tin.

Chỉ là ở sâu dưới lòng đất thổi ấy mà, này thì có khó gì đâu. Nếu không phải vì lo Đường Sở Vi sẽ bị thương thì ông ấy có thể lật tung cả ngọn núi lên luôn ấy chứ.

Cảnh giới thứ tám có thể dịch chuyển đất trời, chỉ riêng khí thế thôi cũng có thể lay động gió mưa ấy chứ là. Nếu mà ông ấy dùng hết toàn bộ sức lực thì muốn lật tung ngọn núi này lên cũng chả phải là việc gì khó khăn cả.

Trước đây Giang Thời chưa bao giờ dùng hết sức lực như thể cả, chân khí của ông ấy chẳng hề tiêu hao tí nào. Có những lời này của Giang Thời thì Đường Sở Vi yên tâm rồi. Giang Thời xoay người, men theo con đường phía trước tiếp tục tiến lên.

Động tuyết này không phải là do thiên nhiên tạo nên, mà là có người nào đó đặc biệt xây dựng, lối đi đan xem chi chít, Giang Thời cũng chưa từng đến đây bao giờ, cũng không biết có lối nào để ra khỏi đây hay không nữa.

Đường Sở Vị cầm Chân Tà Kiểm đi theo sau lưng ông ấy. | "Ông nội, chuyện Rùa Thần là thế nào vậy ạ? Bí mật bên trong tủ đồ thật sự là bí mật của Rùa Thần ạ? Máu của Rùa Thần thật sự có thể khiến người ta sống mãi sao?"

Đường Sở Vị nghi hoặc hỏi. | Nghe cô hỏi vậy, Giang Thời đứng lại, ông ấy nói: "Đúng vậy, bí mật trong tủ đồ chính là ghi chép về bí mật của Rùa Thần. Về phần có thể sống mãi hay không thì ông cũng không biết nữa. Đây là thông tin do Chiểu Tử Vương để lại, nhưng có một điều chắc chắn rằng, nội đan của Rùa Thần có thể giúp cho công lực của người ta tăng cao".

“Vậy, ông nội ơi, bức đồ của ba gia tộc kia là do ông trộm ạ? Người gây ra mâu thuẫn giữa bốn gia tộc cũng là ống đúng không? | Lúc trước Cao Nghị có nói rằng ông làm việc cho Đại thủ lĩnh Mộ Dụng Xuân của Cổ Môn nữa, tất cả đều là sự thật sao ạ? Rốt cuộc thì ông là người như thế nào vậy ạ?”



Giang Thời đi ở đằng trước gật gật đầu, nói: “Chỗ này gọi là động tuyết, trong những tin tức do Chiêu Tử Vương để lại có ghi rằng nơi này đã tồn tại rất nhiều năm. Ở một ngàn năm trước, đây được xưng là khu đất cấm của võ lâm, nghe đồn rằng nơi này chỉ có thể vào mà không thể ra được, một khi đã đi vào bên trong thì sẽ không còn mạng để mà rời đi nữa"

Đường Sở Vị nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại như thế ạ?” Giang Thời buông thõng hai tay, đáp: “Làm sao mà ông biết được cơ chứ". "Ay!" Đường Sở Vị bỗng nhiên kinh ngạc hét lên, chỉ thẳng về chỗ góc tường phía trước, nói: "Ông nội ơi, có xương cốt kìa.”

Giang Thời nhìn sang, phát hiện ở góc tường cách đó không xa có một đống xương trắng. Ông ấy đi tới xem thử, bộ xương này cũng đã bị phong hóa từ lâu rồi, không biết đã chết được bao nhiêu năm nữa.

Giang Thời nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Sao ở đây lại có xương cốt được nhi? Người này là ai đây?” Đường Sở Vị giống như một đứa bé tò mò, nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một tẹo. Bỗng nhiên, cô phát hiện có một số chữ viết được ghi chép trên vách tường. “Ông nội, trên vách đá có chữ viết nè".

Giang Thời cũng nhìn lại. Những con chữ này rất là cổ xưa, là những từ ngữ của một ngàn năm trước, ngoài những chữ viết ra thì còn có một số hình vẽ nữa.

“Là bí kíp võ công!”

Gianh Thời nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, ông ấy nói: "Thật là không ngờ rằng ở nơi này lại có người để lại bí kíp võ công, hắn là do chủ nhân của bộ xương trắng này để lại lúc còn sống rồi”.

Đường Sở Vị cũng chăm chú nhìn một lúc, nhưng mà cô chẳng hiểu gì cả. “Ông nội ơi, những ghi chép này nói cái gì vậy ạ?”

Giang Thời cẩn thận xem xét, sau đó, dựa vào những tấm pháp được ghi chép trên tường rồi bắt đầu vận công. Không bao lâu sau, ông ấy có cảm giác có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, ngay lập tức dừng lại, sợ hãi nói: “Thật quái dị, đúng là một tầm pháp cao siêu mà.”

Đường Sở Vi hỏi: "Thế nào rồi, ông nội?”.

Giang Thời nói: "Những tâm pháp được ghi chép trên vách tường này thật sự rất kỳ quái, rất cao siêu, ông không thể nào tu luyện được. Mà những hình vẽ này thì hắn là một bộ kiếm thuật”

Vừa nói, ông ấy vừa tiếp tục xem xét. Không lâu sau, ông ấy đã xem hết rồi. “Đúng rồi, đúng là do Chân Tà Vương để lại”. “Ông nội, chính là vị cao thủ dưới trướng Triệu Tử Vương, cũng chính là chủ nhân của thanh kiếm trong tay con sao ạ?” | Giang Thời gật đầu: “Ừ, Chân Tà Vương để lại lời nhắn, sau khi ông ta tỉnh lại thì lôi ra đã bị bịt kín, ông ta không thể rời đi được, ông ta cứ thoi thóp ở đây như vậy, chỗ này chẳng có gì để ăn cả, nhưng mà ông ta là cao thủ siêu cấp mà, có thể dùng chân khí để duy trì sự sống trong cơ thể. Ông ta đã sống ở đây tám mươi năm. Trong tám mươi năm, ông ta ở trong trạng thái nửa điện nửa quỷ, dưới loại trạng thái này, ông ta đã tự chế ra một bộ ma kiểm, cũng chính là kiểm thuật được ghi chép trên vách tường này đây”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play