*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt của Giang Cung Tuấn trở nên vô cùng trầm thấp.
"Bộp bộp.' Âu Dương Lãng vỗ tay.
Rất nhanh mấy cô gái đã được dẫn ra, nhưng không thấy được người nhà họ Đường đâu cả.
"Giang Cung Tuấn”
"Anh Giang" Nhìn thấy Giang Cung Tuấn thì mấy người kia đều thốt lên.
Âu Dương Lãng cười cười rồi nói: "Nhìn đi, tôi nói các cô ấy tốt lắm mà cậu không tin."
"Người nhà họ Đường đâu?”
"Nhốt dưới hầm giam thôi, nhưng cậu yên tâm đi, tôi cũng không có bạc đãi bọn họ."
"Thả bọn họ ra, ông muốn tôi làm cái gì tôi cũng đồng ý với ông”
Giang Cung Tuấn tới đây cũng chỉ để cứu người.
Anh có thể nhìn ra được tinh thần của bọn họ không tệ lắm, rõ ràng là mấy ngày nay không có bị tra tấn.
"Lúc nào cũng có thể đi mà”
Âu Dương Lãng đan hai tay vào nhau rồi nói: "Giang Cung Tuấn, tôi có thể thả người, bọn họ có thể đi nhưng cậu đã giết Trần Phi Hùng, chưởng môn nhân phái Thiên Sơn, cậu biết địa vị của phái Thiên Sơn ở giới cổ võ không?" Giang Cung Tuấn im lặng không nói.
Âu Dương Lãng nói tiếp: 'Phái Thiên Sơn chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới cổ võ, trăm năm trước chưởng môn phái Thiên Sơn là minh chủ, cổ võ giả trong thiên hạ lấy phái Thiên Sơn cầm đầu.
Mà phái Thiên Sơn cũng là thế lực sau lưng Vương, cậu cảm thấy bây giờ cậu còn có thể quay về làm Long Vương, làm Thiên Soái được à?" Trong phòng khách, Hứa Linh nghe thấy thế thì nhíu mày rồi hỏi: "Giang Cung Tuấn, anh làm gì thế? Hứa Linh không biết cái gì là phái Thiên Sơn nhưng cô ta có thể nghe ra được Giang Cung Tuấn vừa đối đầu với một nhân vật lớn.
Giang Cung Tuấn không trả lời.
"Thả các cô ấy ra rồi nói tiếp."
"Điều này là không thể”
Âu Dương Lãng lắc đầu, ông ta cũng chưa có ngốc đến thế.
Bây giờ Giang Cung Tuấn có võ công rất cao, hơn nữa anh ta còn quá trẻ.
Nếu thả những người này ra thì không còn cái gì có thể ép buộc được Giang Cung Tuấn cả.
Âu Dương Lãng lấy một viên thuốc ra rồi nói: "Ăn nó vào, tôi sẽ thả người ngay lập tức."
Giang Cung Tuấn nhìn viên thuốc trên bàn, nó lớn bằng đầu ngón cái, màu đen, không có mùi.
"Giang Cung Tuấn, đừng ăn."
"Anh Giang, không thể!" Mấy cô gái đều thốt lên.
Giang Cung Tuấn không hề có chút do dự, anh cầm viên thuốc lên rồi bỏ vào miệng.
Sắc mặt của bọn người Hứa Linh trở nên tái nhợt.
Giang Cung Tuấn ăn xong mới hỏi: "Đây là cái gì? "Cửu Tử Đoạt Phách đan" Âu Dương Lãng nói: "Đây là độc dược riêng của nhà Âu Dương tôi, cho dù võ công có cao bao nhiêu thì đã ăn vào đều sẽ trúng độc, mỗi tháng nhất định phải uống thuốc giải một lần, nếu không sẽ bị hàng ngàn con côn trùng căn xé trái tim, sống không bằng chết”
"Giang Cung Tuấn, tôi biết cậu là một bác sĩ rất giỏi nhưng độc dược này của tôi là độc dược riêng của dòng họ, ngay cả Dược Vương Cốc cũng không làm được gì đâu."
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn vô cùng bình tĩnh, không thấy buồn lo.
"Bây giờ tôi có thể dẫn người đi chưa?" "Xin cứ tự nhiên."
Giang Cung Tuấn đã nuốt độc, ông ta tin rằng Giang Cung Tuấn sẽ tới tìm ông ta, trừ khi Giang Cung Tuấn không muốn sống nữa.
"Dẫn người nhà họ Đường tới đây: Rất nhanh sau đó người nhà họ Đường đã được dẫn ra ngoài.
"Giang Cung Tuấn”
"Anh rể" Người nhà họ Đường nói.
Giang Cung Tuấn đứng lên nhìn Âu Dương Lãng rồi nói: "Chuẩn bị cho tôi hai chiếc xe, tôi muốn đưa bọn họ rời đi" "Phiên phức thế, hay là tôi phái người đưa bọn họ về nước?" Âu Dương Lãng nhìn Giang Cung Tuấn rồi cười cười: "Đại hội Thiên sơn cũng sắp tới rồi, thời gian tiếp theo các thế lực đều sẽ
- ---------------------------