*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Dao Vương thật sự sợ như vậy.
Anh ta rời khỏi phòng làm việc và đi đến nhà của Đường Sở Vi và Giang Vô Song.
Ngay sau đó, anh ta xuất hiện ở ngoài cửa và nhẹ nhàng gõ cửa.
Đường Sở Vi vẫn đang thương lượng với Giang Vô Song để tìm ra biện pháp.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Vô Song đứng dậy nói: “Tôi đi mở cửa”
Giang Vô Song đi đến cửa, mở cửa ra thì thấy Tiêu Dao Vương đang ở bên ngoài.
“Cô Vô Song" Tiêu Dao Vương nở nụ cười nói.
“Vào đi”
Giang Vô Song quay người đi vào nhà.
Tiêu Dao Vương đi theo sát phía sau.
Đường Sở Vĩ nhìn thấy Tiêu Dao Vương, cũng đứng dậy, vẻ mặt cô buồn bực nói: “Tiêu Dao Vương, anh muốn làm cái gì, định nhốt chúng ta ở đây đến khi nào?”
Vẻ mặt của Tiêu Dao Vương xấu hổ, nói: “Cô Sở Vi, cô không thể trách tôi, Giang Cung Tuấn đã ra lệnh, tôi không thể để các cô rời đi và đến Thiên Sơn.
Tôi cũng không còn cách nào khác”
Giang Vô Song liếc nhìn Tiêu Dao Vương, thản nhiên nói: “Tiêu Dao Vương, anh cũng biết Giang Cung Tuấn đi đến Thiên Sơn nhưng anh có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Tiêu Dao Vương nói: “Không phải đi Thiên Sơn để tham gia đại hội Thiên Sơn sao?”
Giang Vô Song nói: “Cũng không phải như vậy, Hứa Linh bị người của gia tộc họ Đường bắt đi, đối phương uy hiếp Giang Cung Tuấn phải đi đến Thiên Sơn.
Anh ấy đi một mình nên chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm”
Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Dao Vương nghiêm túc, nói: “Đây là sự thật ư?”
“Anh mau thả chúng tôi ra đi.
Chúng tôi đi đến Thiên Sơn có lẽ có thể giúp đố được Giang Cung Tuấn.
Nếu để một mình anh ấy đối mặt với kẻ địch thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì cả.”
Giang Vô Song nhìn Tiêu Dao Vương, trên mặt cô lộ ra vẻ cầu xin.
Đường Sở Vi cũng mang vẻ mặt lo lắng, chơi trò tình cảm, nói: “Tiêu Dao Vương, anh cũng biết trong khoảng thời gian này Giang Cung Tuấn đã gây ra chuyện quá lớn ở thủ đô, ảnh hưởng đến quyền lợi của rất nhiều người.
Lần này, anh ấy đến Thiên Sơn thì chắc chắn phải chết”
Tiêu Dao Vương cảm thấy khó xử.
Sau khi suy nghĩ một chút, anh ta nói: “Nếu nguy hiểm như vậy thì tôi càng không thể để các cô đi được.
Nếu như Giang Cung Tuấn trở về, các cô xảy ra chuyện gì, tôi phải báo cáo lại với anh ấy như thế nào đây”
“Anh.."
Đường Sở Vi cực kỳ tức giận.
Cô đã nói nhẹ nhàng nhưng Tiêu Dao Vương vẫn không để các cô đi.
“Tiêu Dao Vương, nếu Giang Cung Tuấn chết, Đoan Hùng sẽ hoàn toàn rối tung lên.
Anh ấy không thể chết được, cũng không thể xảy ra chuyện gì được.
Anh phải suy nghĩ kỹ, bây giờ tất cả mọi người đều muốn anh ấy chết, anh ấy lại không có bất cứ ai giúp đỡ.
Chỉ có tôi và Sở Vi mới có thể giúp anh ấy”
“Cô, sao các cô cứ làm tôi phải khó xử vậy chứ?”
Vẻ mặt Tiêu Dao Vương khổ sở.
Bấy giờ không cho đi không được mà cho đi cũng không được.
“Tiêu Dao Vương, tôi xin anh, để cho tôi đi được không?”
Đường Sở Vi bắt đầu cầu xin.
Giang Vô Song cũng nói theo.
Cuối cùng, Tiêu Dao Vương thỏa hiệp.
“Được rồi, vậy các cô đi đi”
Anh ta thật sự không còn cách nào khác.
Bởi vì anh không giúp được Giang Cung Tuấn, bây giờ người có thể giúp anh cũng chỉ có Đường Sở Vi và Giang Vô Song mà thôi.
Hai người như được đại xá, nhanh chóng rời đi quân khu.
Tiêu Dao Vương đi ra.
Vẻ mặt người chiến sĩ ở ngoài cửa kinh ngạc, nhìn Tiêu Dao Vương, hỏi: “Đại tướng, tại sao ngài lại thả họ đi vậy?”
Tiêu Dao Vương thở dài, nói: “Tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, có nói thì các cậu cũng không hiểu đâu.
Được rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Tôi sẽ giải thích với Thiên Soái sau”
Những người chiến sĩ lúc này mới rời đi.
Ngay sau khi Đường Sở Vi và Giang Vô Song rời khỏi quân khu, họ lập tức đến sân bay.
Đồng thời, Đường Sở Vi bắt đầu triệu tập những người mạnh của Vương Thiên Điện ở khắp