*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Cung Tuấn uống một giọt rượu.
Loại rượu này thật thần kỳ, chỉ một giọt thôi đã khiến bụng anh nhỏ lại, cả người anh giống như lửa đốt.
Chân khí của anh giống như củi khô, trong phút chốt không ngừng bùng cháy lên trong cơ thể.
Giang Cung Tuấn nghiêm túc hấp thu nguồn năng lượng này.
Ông lão đứng trước vách núi không xa, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía xa xăm.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Giang Cung Tuấn dành cả đêm mới hấp thu hết năng lượng của một giọt rượu.
Chỉ sau một đêm, chân khí của anh ấy vừa mạnh lên và cũng đồi dào hơn rất nhiều.
Xong việc, anh thở ra một hơi thật dài, đứng lên cất cao giọng nói: “Cảm ơn tiền bối”
Lúc này ông lão mới xoay người lại.
Chỉ một bước dài ông đã đi đến bên cạnh Giang Cung Tuấn, ngồi trên ghế đá nhìn anh, trên mặt đầy vẻ tươi cười nói: “Không tệ đấy chứ, mới có một đêm thôi mà đã thành công luyện được rồi.
Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống, không nhịn được nói: “Sau một đêm hấp thu, chân khí của tôi đã mạnh hơn và cũng dồi dào hơn rất nhiều.
Tôi cảm thấy chân khí trong cơ thể thông suốt không bị cản trở, không ngừng sinh sôi và kéo dài”
“Ừ”
Ông lão vuốt nhẹ chòm râu trắng bạc nói: “Rất tốt, đã sắp chạm tới cảnh giới thứ bảy rồi”
Nghe ông lão nói, Giang Cung Tuấn rất bất ngờ.
Đỉnh cảnh giới thứ sáu? Anh không ngờ có một ngày bản thân sẽ chạm tới cảnh giới này.
Ông lão nói tiếp: “Ở tuổi của anh chạm tới đỉnh cảnh giới thứ sáu đã rất là hiếm thấy rồi, nhưng anh cũng đừng kiêu ngạo.
Tuy cách cảnh giới thứ bảy chỉ có một bước nhưng bước đi này khó như lên trời.
Từ xưa đến này không biết đã có biết bao nhiêu anh tài tuấn kiệt đã phải dậm chân tại đây, cả đời không thể tiến thêm một bước”
Giang Cung Tuấn biết muốn bước vào cảnh giới thứ năm phải đả thông hai mạch Nhâm Đốc, kỳ kinh bát mạch.
Mà cảnh giới thứ sáu phải là chân khí hóa hình.
Còn về cảnh giới thứ bảy, bởi vì người tiến vào cảnh giới đó quá ít nên anh không rành, cũng không có ai nói cho anh biết hết.
Cảnh giới thứ tám? Còn hiếm hơn.
Anh khiêm tốn hỏi: “Tiền bối, cảnh giới thứ bảy như thế nào vậy?”
Ông lão giải thích: “Cảnh giới thứ bảy được mệnh danh là Hám Địa”
Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Sao lại gọi là Hám địa?”
Ông lão nói: “Chỉ là tên gọi mà thôi, muốn bước vào cảnh giới thứ bảy có ba tiêu chuẩn.
Đầu tiên là như tôi nói, chân khí sinh sôi dồi dào, kéo dài không dứt, hình thành vòng tuần hoàn trong cơ thể.
Sau khi đã đạt đến tiêu chuẩn này, khi chiến đấu chân khí trong cơ thể sẽ hình thành vòng tuần hoàn, chỉ dùng một ít chân khí thôi nhưng sức mạnh tạo ra sẽ cực lớn, sức chiến đấu, thể lực cũng sẽ tăng cao rất nhiều”
“Tiêu chuẩn thứ hai là tụ đỉnh”
Giang Cung Tuấn chăm chú nghe ông ấy nói, nghe tới đây có vẻ không hiểu lắm hỏi: “Tụ đỉnh như thế nào?”
“Tập hợp, có nghĩa là hội tụ lại chân khí, chỉ đỉnh nhân thể”
Ông ấy nói tới đây, chỉ vào đỉnh đầu nói tiếp: “Đây là cánh cửa quan trọng của võ đạo, mở được đánh cửa này, chân khí mới có thể lên trên”
“Tiêu chuẩn thứ ba là gì?”
Ông lão nói tiếp: “Tiêu chuẩn thứ ba là hướng huyền”