*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Quốc Đạt rất để ý đến Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng.

Mặc dù ông ta đã tu luyện Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm của nhà họ Giang, nhưng vẫn bị Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng đánh bại, đó vẫn luôn là bóng ma tâm lý trong lòng ông ta.

Bây giờ lại biết được Giang Cung Tuấn đã luyện Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, ông ta không tránh xúc động.

Giang Cung Tuấn cũng hiểu ý đồ của Giang Quốc Đạt.

Làm sao anh có thể dạy Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng cho Giang Quốc Đạt được.

“Giang Cung Tuấn, từ nay về sau, anh chính là phó tộc trưởng của nhà họ Giang, sau khi hội nghị Thiên Sơn diễn ra, nếu nhà họ Giang đã an toàn thì tôi sẽ thoái vị, nhường chức tộc trưởng nhà họ Giang cho anh”

Nói đoạn, gương mặt ông cũng lộ vẻ đắm chiêu.

“Nhà họ Giang giờ đây nguy hiểm trùng trùng, rất nhiều người muốn tiêu diệt họ Giang, thực lực của tôi lại có hạn, tôi sợ không thể bảo vệ an toàn cho nhà họ Giang được.

Nhưng nếu tôi có thể luyện Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, nói không chừng có thể lật ngược tình thế: Giang Cung Tuấn liếc nhìn Giang Quốc Đạt nói: “Tôi cũng muốn dạy ông, nhưng trước khi qua đời thầy đã dặn dò tôi không được phép truyền Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng cho người ngoài, tôi đã đồng ý với thầy ấy rồi, không thể làm một người không giữ chữ tín được.”

“Ra vậy”

Giang Quốc Đạt lộ vẻ thất vọng.

Nhưng ông ta cũng lập tức cười nói: “Đúng là vậy, đã đồng ý thì phải giữ lời hứa, thế thì anh phải cố gắng lên, ở hội nghị Thiên Sơn cả nhà họ Giang chỉ biết trông cậy vào anh”

Giang Cung Tuấn thật sự không thể nhìn thấu con người của Giang Quốc Đạt.

Rõ ràng rất là muốn có được.

Giờ lại giả vờ dửng dưng.

“Tôi đi trước nhé!”

Giang Cung Tuấn cũng không ở nhà họ Giang lâu, bèn xoay người rời đi.

Sau khi anh rời đi, nụ cười trên mặt Giang Quốc Đạt dần trở nên cứng đờ, vẻ mặt già nua trầm mặc, xiết chặt tay.

Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, Giang Cung Tuấn nhanh chóng trở về phủ Thiên Soái.

Trong phòng khách ở phủ Thiên Soái.

Giang Cung Tuấn ngồi xuống.

Đường Sở Vi nhanh chóng rót một ly nước.

đưa cho anh, hỏi: “Ông xã, thế nào rồi, Giang Quốc Đạt nói thế nào?”

Giang Vô Song cũng nhìn Giang Cung Tuấn, chờ đợi câu trả lời của anh.

Giang Cung Tuấn nhận lấy cốc nước của Đường Sở Vi rồi uống một hớp, đáp: “Giang Quốc Đạt cũng không biết, lần này anh đến nhà họ Giang đã gặp một người.”

“Ai?”

Hai người đồng thanh hỏi.

Giang Cung Tuấn đáp: “ Là Lão Tổ của nhà họ Cửu, Giang Quốc Đạt gọi hắn là Cửu vương gia.”

“Cái gì, Cửu vương gia?”

Giang Vô Song lập tức biến sắc thốt lên.

Đường Sở Vi nhìn cô rồi hỏi: “Sao thế? Người này ghê gớm lắm sao?”

Giang Vô Song gật đầu đáp: “Đúng vậy, rất đáng sợ, em nghe nói người này một trăm năm trước đã tham gia cuộc chiến Cổ Môn, lúc đó ông †a đã 60 tuổi rồi, hơn nữa còn tu luyện tới cảnh giới thứ năm.

Giờ đã qua trăm năm, thật không ngờ ông ta vẫn còn sống, vậy sức mạnh của ông giờ đây...”

Giang Vô Song không thể tưởng tượng được.

người một trăm năm trước đã nắm giữ sức mạnh

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play