Chiến Thần Xuất Kích

Chương 497: Thử một chút mới biết được


3 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Vô Song hơi ngạc nhiên, mấy giây sau, mới nhẹ gật đầu, khẽ nói: “Ừm, ông nội đã sắp xếp: Giang Cung Tuấn nói: “Anh cũng đã nghe nói đến gia tộc Tiêu Dao, rất lâu trước kia chỉ là một môn phái, từ từ suy tàn thành một gia tộc, còn suýt nữa bị tiêu diệt, cho đến trăm năm trước mới đột nhiên nổi lên, nhưng lại rất khiêm tốn, dù như thế, thực lực của gia tộc Tiêu Dao cũng có thể so với tứ đại gia tộc, ông nội đang tìm chỗ dựa cho mấy đại hội mấy tháng sau sao?”

“Đúng thế”

Giang Vô Song gật đầu nói: “Mâu thuẫn của ba gia tộc lớn đều chỉ về phía nhà họ Giang, bây giờ nhà họ Giang bị kẻ địch bao vây xung quanh, nhất định phải tìm minh hữu mạnh mẽ.

Nhà Tiêu Dao là một lựa chọn rất tốt, thủ đoạn chính khi lựa chọn kết minh chính là liên hôn”

Giang Cung Tuấn cau mày nói: “Đây đã là thời đại gì? Sao còn có thể vì lợi ích một gia tộc mà hy sinh hạnh phúc của người khác”

“Em đã đồng ý điều này”

Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, hé môi cười một tiếng, nói: “Không nói chuyện này nữa, nói về Cao Mẫn Ngọc đi”

Nhắc đến Cao Mãn Ngọc, vẻ mặt của cô ta trở nên nghiêm nghị.

“Em cũng chỉ nghe nói cô ta dẫn người chạy đến núi Trường Bạch, về phần dẫn theo bao nhiêu người, là Võ Đạo đại tông sư, hay là người bình thường, điều này cũng không biết được.”

Giang Cung Tuấn cũng nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương.

Đây cũng là một vấn đề khó giải quyết.

Anh nhìn trăm chiến sĩ một lần nữa, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.

Lần trước vì tìm kiếm quyển hạ Y Kinh đã có mấy chục người hy sinh, lần này tuyệt đối không thể có người chết nữa.

“Thế nhưng...”

Giang Vô Song lại chuyển đề tài, nói: “Ông nội nói, Cao Mẫn Ngọc không thể giết anh, cũng không dám giết anh, cô ta dẫn người đến đây chỉ vì ngăn cản anh mang khoản tiền tài này về: “Ha ha...”

Một tiếng cười giòn giã vang vọng.

Giang Cung Tuấn, Giang Vô Song, Độc Bộ Vân, Hoắc Đổng, cùng tất cả mọi người có mặt đều đứng lên, nhìn chằm chằm xung quanh.

Tiếng cười giòn giã này vang vọng trong rừng cây, một lúc lâu sau tiếng vọng cũng không tan đi.

Giang Cung Tuấn đang thông qua âm thanh phán đoán phương hướng người phát ra âm thanh.

Thế nhưng, âm thanh này như truyền đến từ bốn phương tám hướng, căn bản không thể phân biệt người đang ở đâu.

“Đã đến, vậy xuất hiện đi”

Giang Cung Tuấn mở miệng, giọng nói vang dội.

Vào lúc này, anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào nơi xa.

Trên một gốc cây lớn cao hơn ba mươi mét cách khoảng trăm mét, một cô gái trẻ đứng ở trên đó, cô ta không lớn tuổi lắm, thậm chí trên khuôn mặt còn có nét ngây thơ.

Cô gái này mặc áo da và quần da bó sát người.

Đôi chân thon dài, bộ ngực no đủ.

“Ha ha...”

Tiếng cười lại vang lên.

Cô ta thả người nhảy lên, trong chớp mắt đã hạ xuống mặt đất.

Ngay sau đó, nhảy lên mấy cái, xuất hiện ở phía trước đám người Giang Cung Tuấn.

100 chiến sĩ thấy cảnh này, sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Đây, đây còn là người sao? Mặc dù bọn họ là chiến sĩ đã trải qua trăm trận chiến, thế nhưng cuối cùng vẫn là người bình thường, chưa từng thấy Võ Đạo đại tông sư.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp