*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đầu Giang Cung Tuấn vừa hiện lên suy nghĩ điên cuồng to gan.

Cưỡng ép vận công, chân khí nghịch hành, dẫn đến dòng máu chảy ngược, ruột gan đứt từng khúc, trong cơ thể bị tàn phá tổn thương.

Anh nằm trên mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra.

Máu tươi tràn ra, dính lên trên sách cổ, dính lên trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.

Nhưng mà, ngay trong nháy mắt này, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ có biến hóa dị thường.

Giang Cung Tuấn còn chưa hoàn toàn hôn mê.

Trong thoáng chốc, anh thấy được trăng sáng bên trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ biến mất, hoa tươi màu trăng héo tàn, mặt trời lặng yên không tiếng động xuất hiện trên không trung, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, cảnh tượng trong tranh cũng xảy ra biến hóa, bên trong núi rừng, có vẻ như nổi lên một vài chữ nhỏ.

“Cái này...”

Trong lòng Giang Cung Tuấn chấn động.

Anh trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, nhìn chằm chằm một ít chữ hiện ra trong núi.

Chữ là chữ cổ, là văn tự ngàn năm trước, nhưng Giang Cung Tuấn đã từng học qua.

Anh cưỡng ép nhớ kỹ.

Rất thâm ảo, rất khó hiểu được.

Sau khi ghi nhớ, anh hôn mê bất tỉnh.

Vết máu bên trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ biến mất, bức tranh cũng khôi phục lần nữa.

Không biết qua bao lâu.

Giang Vô Song đi tới.

Cô ta vừa tiến vào mật thất dưới đất, đã thấy Giang Cung Tuấn ngã trên mặt đất, mà rất nhiều máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ sách cổ, chỉ là bên trên Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ không có bất kì giọt máu nào.

Cô ta nhanh chóng đi tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lay Giang Cung Tuấn: “Anh Giang...”

Thế nhưng Giang Cung Tuấn không có phản ứng.

Cô ta nhanh chóng kiểm tra thương thế cho Giang Cung Tuấn, phát hiện ra tình huống cơ thể của anh, gương mặt xinh đẹp khẽ thay đổi, nhanh chóng ôm lấy Giang Cung Tuấn nằm trên đất, xông ra khỏi mật thất dưới đất.

“Ông nội, ông nội!”

Sau khi xông ra khỏi mật thất dưới đất, cô ta lớn tiếng kêu lên.

Vèo! Một bóng người thoáng hiện, Giang Quốc Đạt xuất hiện, nhìn Giang Cung Tuấn cả người là máu, hỏi: “Sao thế?”

Giang Vô Song vội vàng nói: “Cháu cũng không biết, lúc cháu vào mật thất, đã thấy anh ta ngã trên mặt đất, máu me khắp người, cháu đã kiểm tra thân thể của anh ta, ruột gan đứt từng khúc, hơi thở rất yếu ớt”

“Ôm vào trong phòng”

“Vâng”

Giang Vô Song ôm Giang Cung Tuấn trở về phòng.

Trong phòng.

Giang Quốc Đạt kiểm tra vết thương của Giang Cung Tuấn, khuôn mặt già không khỏi nghiêm trọng: “Tên nhóc này, tại sao, tại sao lại bị thương nặng như vậy?”

“Ông nội, còn có thể cứu không?”

Trên mặt Giang Vô Song có vẻ lo lắng.

“Thử một chút”

Giang Quốc Đạt lên giường, ngồi xếp bằng.

Đặt tay lên trên ngực Giang Cung Tuấn, bỗng nhiên kéo một phát lên trên.

Giang Cung Tuấn lập tức bị sức lực mạnh mẽ hút lên, trong nháy mắt đã khoanh chân ngồi ở trên giường.

Giang Quốc Đạt đưa tay, vận chân khí dán lên phía sau lưng Giang Cung Tuấn, chân khí mạnh mế tiến vào trong cơ thể theo phía sau lưng, chữa trị cơ thể bị thương nặng của anh.

Mới chỉ qua một lúc mà Giang Quốc Đạt đã đổ đầy mồ hôi.

Ông ta ngừng lại.

Mà Giang Cung Tuấn thì ngã xuống giường.

Giang Vô Song ở một bên, không nhịn được hỏi: “Ông nội, sao rồi?”

Giang Quốc Đạt lắc đầu, thở dài nói: “Thương tích quá nặng, không cứu nổi, tình huống cơ thể này của cậu ta không kiên trì được ba ngày, trong ba ngày chắc hẳn phải chết”

“Hả?”



- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play