*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới, ngồi xổm người xuống đỡ Giang Cung Tuấn.
“Đi ra”
Giang Cung Tuấn vô lực khoát tay, thế nhưng lại ảnh hưởng đến thương thế bên trong cơ thể lần nữa, phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này, cửa phòng đẩy ra, Giang Quốc Đạt đi đến.
Ông ta mặc một bộ Đường trang, nhìn qua có chút cổ xưa.
“Ông nội”
Giang Vô Song gọi một tiếng.
Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống trên ghế trong phòng, nhìn Giang Cung Tuấn ngã trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn cố gắng xoay người đứng lên, ngồi trên mặt đất.
Việc này đã dùng hết sức lực cả người anh, hơn nữa khóe miệng anh còn có máu tươi.
Anh nhìn Giang Quốc Đạt đi đến đây ngồi, sắc mặt u ám, hỏi: “Mười năm trước thả tôi đốt cả nhà của tôi chính là ông phải không?”
“Đúng”
Giang Quốc Đạt không phủ nhận.
“Tôi giết ông...”
Giang Cung Tuấn nổi giận trong nháy mắt, gầm lên, anh muốn đứng lên, thế nhưng căn bản lại không cách nào đứng dậy được.
Giang Quốc Đạt hơi khoát tay, nói: “Cậu nhóc, cậu cứ bình tĩnh đừng vội, nghe tôi nói.”
Hai mắt Giang Cung Tuấn đỏ ngầu, trên khuôn mặt mang theo vẻ tức giận.
Ông nội anh, ba anh, bác cả của anh, bác hai, cô của anh...
Hơn ba mươi người nhà anh, già trẻ lớn bé, tất cả đều chết trên tay người này, nếu như không phải người này, cả nhà anh sẽ không chết, sẽ không bị thiêu chết.
“Đúng và sai, phải và không phải, ai có thể nói rõ ràng chứ, lịch sử là do con người viết ra, nếu như ba mươi năm trước, người thất bại là tôi, như vậy kẻ phản bội gia tộc chính là tôi, như vậy có lẽ bị thiêu chính là cả nhà tôi.”
Giang Quốc Đạt nhẹ giọng mở miệng.
Dường như là đang nói một mình, lại như là đang nói với Giang Cung Tuấn.
“Giang Thời, ông ta vốn là một thiên tài võ học, từ nhỏ đã có thiên phú cực cao, thế nhưng ông ta lại đi lên đường nghiêng, trộm bảo đồ của gia tộc thì thôi, còn đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng”
“Nói bậy”
Giang Cung Tuấn quát lên.
Anh không tin đây là sự thật.
Ông nội của anh là ai anh biết rất rõ.
Ở trong trí nhớ của anh, ông nội của anh rất hòa ái hiền lành, quan hệ trải rộng thành phố Tử Đăng, hơn nữa còn là một nhà từ thiện, góp không ít tiền cho vùng núi, cứu trợ không ít trẻ nhỏ.
Ông của anh tuyệt đối không phải người gian ác gì.
“Đúng và sai, không ai có thể nói rõ ràng, chuyện cũ không đề cập tới cũng được, cứu cậu, là nể mặt trong người cậu chảy dòng máu của nhà họ Giang, cậu có biết, vì cứu cậu, bây giờ trên lưng nhà họ Giang chúng tôi đang phải gánh bao nhiêu không, nếu không xử lý tốt việc này, thì sẽ rất hỗn loạn”
Giang Quốc Đạt không nhiều lời, chỉ nói một câu rồi đứng dậy rời đi.
Giang Cung Tuấn ngồi dưới đất, nhìn chòng chọc vào Giang Quốc Đạt rời đi.
Giang Vô Song nói: “Anh có ân oán gì thì cứ tĩnh dưỡng tốt trước rồi nói sau có được không.”
Cô ta đi tới, đỡ lấy Giang Cung Tuấn.
Lần này Giang Cung Tuấn không từ chối.
Sau khi đỡ Giang Cung Tuấn nằm xuống, Giang Vô Song bưng thuốc tới, dùng thìa đút cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông ta có ý gì, cái gì mà trên lưng gánh bao nhiêu, cái gì mà xử lý không tốt thì sẽ hỗn loạn?”
Giang Vô Song đáp: “Buổi tối hôm nay người mà anh thấy không phải tôi, là người khác giả mạo, bây giờ thế lực khắp nơi đều đang suy đoán Vương Thiên Điện có lai lịch gì, nhà họ Cửu bắt anh, cũng là muốn dò xét ngọn nguồn, nếu như nhà họ Giang tôi đến nhà họ Cửu cứu anh, như vậy điều này cũng ngang với việc thừa nhận Vương Thiên Điện có quan hệ với nhà họ Giang tôi.
Cô ta dừng một chút.
“Ông nội nhận được điện thoại của nhà họ Cửu gọi tới, nếu như đêm qua không đi cứu anh, như vậy sẽ giết anh, thế nhưng ông nội lại không đị”
“Có điều buổi tối hôm nay, lại có người nhét anh vào cổng nhà họ Giang, ông nội mới ra tay”
- ---------------------------