*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tổ Quỳnh cũng không cho Giang Cung Tuấn quá nhiều lựa chọn.
Cô ta chỉ có một đề nghị duy nhất, chính là để Giang Cung Tuấn quyết định lựa chọn ban đâu.
Giang Cung Tuấn ngồi trên đất, thản nhiên tháo bỏ chiếc mặt nạ, anh chìm sâu vào trầm tư.
Ngồi như vậy ba tiếng đồng hồ.
Ba tiếng sau, anh đứng dậy.
Nước Đoan Hùng có thể mất, Tây Nam có thể bị chiếm đóng, nhưng anh không thể mất.
Muốn giải quyết thảm họa này, chỉ có một cách chính là giết Tượng Vương, Tượng Vương chết, đội quân yêu thú mất thủ lĩnh, sẽ tự động phải chạy ra khỏi khu vực của loài người.
Và cái giá mà Giang Cung Thần phải trả chính là bị lộ thân phận.
Anh quyết định dù có lộ thân phận cũng phải tìm và giết Tượng Vương.
Sau khi bại lộ thân phận có lẽ sẽ phải hi sinh, nhưng như vậy anh mới có thể sống ngẩng cao đầu với lương tâm, anh không thể vì che giấu thân phận của mình mà để hàng ngàn hàng vạn người ngập chìm trong nước sôi lửa bỏng.
Sau khi quyết định, Giang Cung Tuấn lấy điện thoại ra, mở bản đồ lên xem, sau khi xác định phương hướng, cất điện thoại, cơ thể bay lên giữa không trung, bay về hướng núi Mã Lạp.
Anh tập trung tất cả năng lượng, tốc độ rất nhanh, một bước đã đi được 100 mét, thở một cái đã biến mất khỏi khu vực.
Nửa tiếng sau.
Ngoài núi Mã Lạp.
Núi Mã Lạp là ngọn núi nổi tiếng của Tây Nam, nhưng ngày tận thế đến rồi, gần núi Mã Lạp cũng xuất hiện rất nhiều ngọn núi chưa biết tên.
Những núi này với núi Mã Lạp có liên kết, hơn nữa những ngọn núi này vẫn chưa niêm phong, toàn bộ loài người đều có thể tự do đi vào.
Giang Cung Tuấn nhìn những ngọn núi phía trước, rất bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Ngô Huy.
"Anh."
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Ngô Huy. Giang Cung Tuấn ra lệnh: "Ngô Huy, cậu đưa Tiêu Dao Vương đi trước."
"Được được được"
Giang Cung Tuấn không nói gì, trực tiếp ngắt máy. Sau đó đi đến núi Mã Lạp, vừa đến nơi đã gặp phải vô số yêu thú, những yêu thú này có rất nhiều chủng loại, và cả đội quân kiến canh gác núi Mã Lạp.
Mấy con kiến này đều không phải kiến bình thường, mà là những con kiến đã đột biến.
Mỗi con dài vài mét, hoàn toàn sẫm màu, có vảy mọc trên thân mình và mang một vẻ hung hăng đáng sợ.
"Tôi tới là để tìm Tượng Vương, Tượng Vương đưa binh tấn công phía Tây Nam Đoan Hùng của tôi, cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ?"
Giọng nói của Giang Cung Tuấn rất bình tĩnh, không thấy chút tức giận nào trong lòng.
"Vương Đoan Hùng, Long Vương sao?"
Con kiển hình người nhìn Giang Cung Tuấn với vẻ nghi ngờ. Nó vừa mới được lên chức, không biết Giang Cung Tuấn, cũng không biết sức mạnh của Giang Cung Tuấn, chỉ biết đến Long Vương là người có thực lực rất mạnh.
Cảm giác thấy áp lực tỏa ra từ trên người Giang Cung Tuấn, con kiến hình người không dám khinh thường: "Đợi chút, tôi đi thông báo"
Nói xong nó lập tức đi.
Lúc đó, núi Mã Lạp, trên đỉnh núi.
Một người đàn ông trông thô kệch đang quỳ gối trên mặt đất.
Trong sảnh chính phía trước là một chàng trai trẻ đang ngồi, mặc áo choàng đen, khuôn mặt hơi ngây ngô, trên tay đang nghịch một con dao găm.
Người xù xì thô kệch là Tượng Vương biến thành hình người.
Và chàng trai trẻ kia, không ai khác, chính là Ma Lặc, kẻ được hưởng lợi nhiều nhất từ trái đất.
"Đại nhân Ma Lặc"
Tượng Vương quỳ trên đất, kính cần báo lên: "Người đeo mặt nạ mạnh nhất trái đất đã đầu hàng, hiện tại đội quân của núi Mã Lạp đã đóng quân ở tỉnh Tây Nam"
Ma Lặc nắm chặt con dao găm trong tay, vẻ mặt bất cần: "Người trái đất dễ tổn thương vậy sao?"
"Báo!"
Đúng lúc này con kiến hình người chạy tới, quỳ trên mặt đất.
"Tượng Vương, đại nhân Ma Lặc, ngoài núi xuất hiện một người trái đất tự xưng là Long Vương, Vương Đoan Hùng, tên là Giang Cung Tuấn, nói là đại nhân cho binh đóng quân ở Đoan Hùng, anh ta tới để nói chuyện”.
Con kiến hình người đứng dậy, khuôn mặt già nua xù xì lạnh giọng nói: "Không biết sống chết”
Ma Lặc nhàn nhạt cười, nói: "Giang Cung Tuấn cuối cùng cũng xuất hiện, không biết thực lực của cậu ta thế nào?"
Vương Tượng tự động xin: "Đại nhân, tôi sẽ giết tên nhóc Giang Cung Tuấn đó."
Ma Lặc xua xua tay: "Đi đi, cẩn thận chút, tên Giang Cung Tuấn đó không tầm thường”
"Đại nhân yên tâm”
Giang Cung Tuấn kịp thời dừng tay: "Khoan đã"
"Sao thế, còn có gì trăn trối?" Tượng Vương vẫn chưa ra tay, cười nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nói: "Tượng Vương, chúng ta đặt cược, thế nào?"
Nghe vậy, khóe miệng Tượng Vương nhếch lên, lộ ra một nụ cười đùa giỡn, nói: "Đánh cược? Tôi không bao giờ đánh cược với kẻ yếu."
"Ha ha."
Giang Cung Tuấn cười nhàn nhạt nói: "Ông không dám ư?"
Tượng Vương lập tức nổi giận nói: "Có gì mà không dám, cậu nói xem?"
Giang Cung Tuấn nói: "Cách cược rất đơn giản, chúng ta đấu với nhau, tôi thắng ông, ông phải đưa quân rút khỏi thành phố của loài người, sau này không xuất hiện lại ở thành phố của con người nữa"
"Ha ha."
Tượng Vương cười lớn: "Tôi thắng cậu thì sao?"
Giang Cung Tuấn nói: "Ông thắng tôi, Đoan Hùng, Long Quốc đều thuộc về ông!"
- --------------------