Kinh Tam Thoa chẳng thèm nhòm ngó đến kẻ khác mà chỉ híp mắt nhìn Phong Như Cố, nhìn xong thì túm y ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa.

Cuộc nói chuyện nửa vời này khiến La Phù Xuân rất là khó chịu, vừa định đuổi theo gã thì bị Tang Lạc Cửu ngăn lại.

La Phù Xuân không cam lòng nói: "Hôm nay ta nhất định phải hỏi cho ra lẽ! Vì sao đại ân năm đó của sư phụ lại bị mọi người trong đạo môn giữ kín như bưng thế?"

Tang Lạc Cửu nắm lấy đai lưng rời rạc của hắn, khuyên: "Vậy sư huynh có từng nghĩ vì cớ gì sư phụ cũng muốn giấu giếm chưa?"

La Phù Xuân sửng sốt.

Từ trước đến nay sư phụ hắn làm việc rất quái đản, thích nói xàm nói bậy nhất trần đời, mở miệng ra sẽ khiến người khác tức chết.

Nhưng sư phụ chưa bao giờ cố ý đề cập món nợ cũ năm đó với bất kỳ ai.

Đêm hôm qua sư phụ lấy chuyện xưa ra kích thích Văn Thầm là bởi vì Văn Thầm mất hồn mất vía nói đến trước.

Một giây suy ngẫm này làm cảm xúc tức giận trong lòng La Phù Xuân tan thành mây khói.

Hắn suy sụp ngồi xuống, đang ngây người một lúc lâu thì đột nhiên quay mặt lại, nói: "Sư đệ, đệ biết điều gì rồi đúng không?"

Tang Lạc Cửu không ngờ La Phù Xuân lại hỏi điều này: ".. Hả?"

"Ta đã hỏi sư phụ nhiều lần, sư phụ không muốn nói thì thôi." La Phù Xuân nói thầm: "Nhưng ta chưa từng gặp đệ hỏi việc năm đó của sư phụ, đệ không hiếu kỳ sao?"

"Bởi vì đệ nghĩ, sư phụ chỉ là sư phụ mà thôi." Tang Lạc Cửu đáp: "Mười năm trước sư phụ là sư phụ, chẳng lẽ sau mười năm thì sư phụ không còn là sư phụ nữa sao?"

La Phù Xuân ngây ngốc: "Ơ?"

Tang Lạc Cửu thương hại mà liếc mắt nhìn La Phù Xuân nhưng lại khôi phục trạng thái bình thường rất nhanh, nở nụ cười thuần lương vô hại nhất: "Sư huynh muốn đi ngủ chưa? Chăn đã ấm rồi đấy."

Trong lòng La Phù Xuân vẫn có tâm sự, chỉ "ừm" một tiếng rồi ngồi xuống mép giường, sờ tấm chăn mới nhận ra được điều gì, trừng mắt: "Có phải mùa đông đâu mà cần làm ấm chăn."

Tang Lạc Cửu ngoan ngoãn nói: "Sư đệ hiếu kính sư huynh là bồn phận."

Cuộc nói chuyện lần này với Tang Lạc Cửu đã hóa giải buồn phiền của La Phù Xuân khiến hắn không còn suy nghĩ gì nữa, trùm chăn kín rồi ngủ ngon lành.

Sau khi Kinh Tam Thoa ra ngoài thì ném Phong Như Cố, chấn vấn nói: "Không phải ngươi say rồi sao?"

Phong Như Cố: "Ta không say, ngươi mới say. Chẳng phải đã nói quên chuyện đó đi, mãi mãi không đề cập tới nữa sao?"

Kinh Tam Thoa đẩy y: "Ngươi dạy đời ta sao, vui thì ta nói đấy. Giờ ta quay lại nói luôn."

Phong Như Cố cũng không thèm ngăn cản gã, thấy gã sải bước đi thì nhàn nhạt nói: "Đi đi, nhị đồ đệ của ta khôn khéo thì chẳng nói làm gì, nếu cái tên đại đồ đệ nhiệt huyết ngu ngốc biết được chân tướng năm đó mà lui đạo tịch, ngày sau chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ thôi."

Kinh Tam Thoa dừng chân.

Cẩn thận suy ngẫm lại, gã thấy chẳng việc gì mà phải rước việc vào thân như thế đành quay về.

Trở về bên cạnh Phong Như Cố, Kinh Tam Thoa trầm mặc một lúc, giọng nói ra mang theo vài phần thất vọng: "Tính tình trước kia của ngươi không phải thế này, chỉ là bây giờ đã hiểu được cái gì gọi là cố gắng bị khinh bỉ thôi."

Phong Như Cố nói: "Tính tình ngươi thì mười năm như một, ấu trĩ."

Kinh Tam Thoa giận lắm, đuổi theo Phong Như Cố đạp vài cái.

Phong Như Cố bị gã đá đến nỗi chạy khắp sân nhưng vẫn không quên cười hì hì quay đầu thuyết giáo: "Lúc trước ngươi rời khỏi Ứng Thiên Xuyên chẳng lẽ là bởi vì cãi nhau với sư phụ thật sao? Chứ không phải là xa lạ với không khí trong đạo môn ư? Bây giờ cũng vậy, khó ở thì đánh người, chịu không nổi thì chạy."

Kinh Tam Thoa trả lời lại một cách mỉa mai: "Đỡ hơn ngươi suốt ngày ở lì trong Tịnh Thuỷ Lưu Thâm. Không nói đến việc ngày ngày chịu uất ức, vậy mà còn biết lừa gạt ông đây! Nếu không phải lần trước ta đến Tịnh Thuỷ Lưu Thâm, ta nhất định không biết rằng.."

Khoé mắt gã thoáng nhìn thấy cánh cửa sương phong của con lừa trọc còn mở toang, mày nhăn lại, vung tay áo, cách cửa cũng khép lại.

Cả tòa tiểu viện này có cùng một hơi thở với gã, nó có thiết kế tinh xảo, cơ quan tầng tầng, chỉ cần đóng cửa lại thì như tường đồng vách sắt, một âm thanh cũng không lọt.

Đương lúc Hải Tịnh đang say mê hóng chuyện thì cửa đóng, tiếc nuối không ngớt.

Nằm bò trên giường lăn qua lộn lại vài vòng, Hải Tịnh phát hiện ra hàng tá mũi tên, bảo cách và cổ độc.

Hải Tịnh mở to mắt, âm thầm thấy làm lạ, trong lòng hơi lo sợ.

Cậu ta lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu sư thúc, tối nay phải ngủ giường này thật sao?"

Như Nhất thấy cậu sợ bèn lẳng lặng đứng dậy, đi đến cạnh giường, cởi phật lý nằm xuống bên cạnh cậu.

Sự nghi ngờ của Hải Tịnh tiêu biến mất, an tâm chạy nhanh vào giấc mộng.

Cậu biết Như Nhất đang tu bế khẩu thiền thì không trả lời được nhưng vẫn nói: "Tiểu sư thúc, vị Vân Trung Quân kia quả là kỳ nhân."

"Con biết y có đại ân với đạo môn nhưng cách nói 'ân lớn hóa thù' ở đâu ra vậy nhỉ."

"Rõ ràng năm đó y bị ma tu hãm hại nhưng có vẻ y chẳng hận ma tu gì mấy thậm chí còn giúp đỡ bốn đứa trẻ ma tu kia tìm chỗ nương thân.. Phải rồi, công pháp của chúng quá non nớt, chưa hại ai bao giờ nên Vân Trung Quân không có lý do gì để giết chúng cả. Coi như là một người tốt biết phân biệt đúng sai."

"Mà vị Kinh đạo trưởng vội vàng tìm hai đồ đệ của Vân Trung Quân chỉ để hỏi về loại thuốc hút của y. Lá thuốc hút thì có chỗ nào hay nhỉ? Quả là nghĩ không ra.."

Như Nhất một chữ cũng không nói.

Hải Tịnh đang nói một cách khí thế thì chợt thấy môi lành lạnh.

* * *Không biết từ lúc nào Như Nhất đã quay người cầm tử đàn để cấm nói trong vòng một tháng để ở bên môi Hải Tịnh, chỉ chờ miệng cậu mở ra nữa thôi là có thể nhét vào rồi.

Hải Tịnh lập tức ngậm miệng, nhắm mắt đi ngủ.

Như Nhất thu tay lại, nằm ngửa lên nhìn nóc nhà.

Vấn đề Hải Tịnh nói ra chính hắn cũng không biết đáp án.

Hắn lăn lộn trong nhân gian lâu ngày, vì chút quan hệ sâu xa với Phong Lăng mà sẽ thường để ý đến những tin tức ở Phong Lăng nhiều hơn.

Nghĩa phụ Đoan Dung Quân Thường Bá Ninh của hắn nổi danh ở bên ngoài là kiếm gia quân tử, đương nhiên cũng có không ít người nói xấu y. Chỉ có một mình Như Nhất biết nghĩa phụ của hắn là quân tử khí phách khiến người khác phải ngưỡng mộ, là thiếu niên hồn nhiên hoang dại và tính tình tiêu sái.

Đến nỗi Phong Như Cố..

Chỉ cần liên quan đến Phong Như Cố là chẳng có điều gì tốt.

Người khác nhắc đến y đều treo "thiên tài kiếm thuật", "cứu hơn trăm đệ tử đạo môn", "quả là anh hùng" trên miệng. Câu kế sẽ là "đáng tiếc" hoặc "nhưng mà" tiếp theo là mấy lời chẳng hay ho gì.

Cậy tài khinh người, mắt cao hơn đầu, lười nhác đáng khing, đức không xứng vị, lừa đời lấy tiếng, chẳng qua là có một sư phụ tốt..

Vì nghĩa phụ nên Như Nhất có thành kiến với Phong Như Cố nhưng những lời đồn đãi này chẳng lọt tai hắn, nghe rồi thì thôi.

Chỉ mới ở chung có hai ngày ngắn ngủn, Như Nhất không có cách nào đánh giá được con người Phong Như Cố.

Nhưng có một việc hắn dám khẳng định.

Thật ra Phong Như Cố 'lười' có nguyên nhân.

Mà nguyên nhân kia có liên quan đến tẩu thuốc bên miệng y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play