*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xe cấp cứu một đường bí bo bí bo chạy tới bệnh viện, Cố Dịch Tân còn đang muốn dùng thân phận bạn bè giúp Lục Minh Thời đi đăng ký, Lục Minh Thời kiên cường mà vươn tay nắm tay áo anh.
"Đây là bệnh viện nhà mình."
Được rồi, Cố Dịch Tân nghĩ, giai cấp tư sản địa chủ quả nhiên khác với giai cấp vô sản chúng ta. Anh cũng bớt lo, cùng đi theo đến cửa phòng bệnh.
An Kiều vừa định nói anh có thể đi vào, Lục Minh Thời lập tức ngăn lại.
Sau một hồi ra hiệu bằng ánh mắt, An Kiều rốt cuộc hiểu được ý của Lục Minh Thời, vì thế nhún vai nói với Cố Dịch Tân, lịch sự mời anh ra ngoài chờ.
Lục Minh Thời gian nan cười cười nhìn về phía Cố Dịch Tân: "Hôm nay làm phiền cậu rồi, tôi sẽ trả lại tiền lương bị mất của cậu sau."
Cố Dịch Tân không vui khi nghe những lời này.
Anh cảm thấy Lục Minh Thời quá khách sáo, như thể mình là người không hiểu lý lẽ, tiền dính vào mắt vậy.
Tôi là người keo kiệt như vậy sao?
Tiểu Cố ngồi xuống nhớ lại một chút hành vi của mình, càng thêm kiên định ý nghĩ của bản thân. Cần kiệm tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp, nhưng khi cần dùng, anh cũng sẽ không bao giờ tiếc.
Anh chỉ là, có thói quen tiết kiệm những khoản chi tiêu không cần thiết, và tiêu vào những chỗ đáng để tiêu.
Hiểu lầm này, đợi Lục Minh Thời khỏi bệnh, anh muốn nghiêm túc giải thích rõ ràng.
Trong phòng bệnh.
An Kiều lo lắng nhìn chằm chằm trị số đang nhảy trên máy đo, trong miệng lải nhải: "Xong rồi xong rồi, xong rồi xong rồi."
Lục Minh Thời bị y lẩm bẩm miết đâm ra sợ: "Câu đang nói cái gì? Tình hình rất nghiêm trọng sao? Đều do tôi, vừa rồi không nên xúc động đánh nhau......" Hắn tự trách nắm chặt nắm tay.
Nhưng theo biến động cảm xúc của cơ thể mẹ, trị số thai nhi càng dao động kịch liệt hơn.
An Kiều nhanh chóng trấn an: "Nào, thả lỏng, hít sâu, hít sâu vào...... rồi thở, thở thật đều ra......"
Sau khi Lục Minh Thời làm theo thì cảm thấy hơi quái lạ, sao lời An Kiều nói giống như đang đỡ đẻ cho hắn vậy.
Cũng may cảm xúc đã từ từ bình ổn xuống, kết quả kiểm tra cuối cùng cũng đã ra.
An Kiều thở phào: "Vẫn tốt vẫn tốt, nhưng vừa rồi do anh vận động mạnh, phôi thai có hơi bám vào không được."
"Tình hình nghiêm trọng không?"
Lục Minh Thời bình tĩnh nhìn y, cực kỳ để tâm.
An Kiều lắc đầu, lại gật đầu: "Tôi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh vị kia nhà mình sao, làm sao lại còn sinh ra tình huống nguy hiểm. Theo lý thuyết phôi thai hẳn phải rất ổn định, nhưng giờ xem ra vẫn còn tương đối yếu." An Kiều nhìn Lục Minh Thời.
Muốn nói lại thôi một lúc lâu.
Lục Minh Thời phiền: "Có chuyện thì mau nói, cả đứa nhỏ tôi còn sinh được, trên đời này không có cái gì mà tôi không thể tiếp thu."
Vì thế An Kiều yên tâm hỏi ra vấn đề mà y vẫn luôn muốn hỏi:
"Hai ngươi đã...... làm chuyện đó chưa?"
Lục Minh Thời: "......"
Lục Minh Thời trừng An Kiều, tựa như y đang hỏi mình lúc nào thì cùng Ngụy Tuấn Sam kết hôn.
Lục Minh Thời cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi như vậy, cậu cảm thấy sao?"
An Kiều khó có thể tin: "Cho nên anh vẫn chưa chịu đọc quyển sách đó đúng không!"
Lục Minh Thời:......
Xong, bị phát hiện rồi.
Từ sau lưng, An Kiều biến ra một cuốn 《 101 điều cần lưu ý dành cho nam nhân mang thai (tái bản lần thứ 7) 》, đau đớn nói: "Lục tổng, anh không thể tự mình từ bỏ, sách vở là nấc thang tiến bộ của nhân loại......"
Lục Minh Thời nhanh chóng cắt ngang, trừng cái bìa mà không thể tưởng tượng nổi: "Không phải tái bản lần thứ 6 sao?"
Cái tiến bộ này cũng nhanh quá đi!
An Kiều không để ý tới, lật đến một trang rồi lớn tiếng đọc: "Nam nhân mang thai cần thường xuyên tiếp xúc sâu và thân mật với người cha khác của đứa bé, bao gồm và không giới hạn khi OOXX, OOXX, và cả OOXX."
Lục Minh Thời đưa hai ngón tay bịt lỗ tai lại.
Hắn lại lần nữa thành công tự bế.
*
Nhưng Lục Minh Thời thân là một tổng tài.
Một tổng tài, trăm công nghìn việc, dù EQ có ra sao, nhưng chỉ số IQ chắc chắn tương đối tốt.
Cứ cho rằng hắn mang thai ngốc ba năm khiến chỉ số thông minh suy giảm, nhưng dù có bị giảm đến còn 13, cũng vẫn trên mức tiêu chuẩn người bình thường.
Cho nên hắn nhạy bén bắt được những từ quan trọng.
"Bao gồm và không giới hạn."
Lục Minh Thời hừ lạnh, ánh mắt nguy hiểm, An Kiều nhanh chóng cười làm lành: "Thực ra đó là tiếp xúc cự ly âm. Lục tổng có còn nhớ tôi đã từng nói với anh, hiệu quả tỉ lệ nghịch với khoảng cách hay không?"
An Kiều tiếp tục nói: "Nói cách khác, 50 centimet trong tám tiếng chỉ là liều lượng bình quân, nhưng xét theo tình hình hiện giờ, nhãi con nhà anh không giống với những đứa trẻ khác, con của anh, thằng bé là đứa trẻ rất khoẻ mạnh, cho nên nhu cầu cần thiết cũng rất lớn, bởi vậy năng lượng mà liều lượng bình quân cung cấp là rất rất không đủ ——"
Lục Minh Thời mỉm cười, ánh mắt không tốt nhìn An Kiều: "Cậu xem ra vẫn chưa học được cách thuyết phục người khác cho ngắn gọn dễ hiểu hơn sao."
An Kiều ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
An Kiều rèn sắt khi còn nóng: "Anh nghĩ xem, con nít bình thường khi sinh ra, sẽ có một đứa uống 30 ml sữa, có một đứa có thể uống 80 ml, thậm chí có đứa có thể uống 120 ml. Mà bé con nhà anh lại thuộc dạng uống tới 150 ml, cách giải thích như vậy có dễ hiểu hơn không?"
Lục Minh Thời nghi ngờ hỏi: "Cậu rốt cuộc học bên khoa văn học hay khoa tự nhiên vậy?"
Cái này có thể so sánh với cả nhà văn
An Kiều khiêm tốn cười: "Giải thích cho người bệnh hiểu là trách nhiệm của bác sĩ, lúc cần thiết tôi còn có thể làm PPT, trò chơi X quang và truyện tranh vẽ tay nữa."
(PPT: Powerpoint)
Lục Minh Thời cuối cùng cũng từ bỏ việc nói chuyện tào lao với An Kiều, hắn bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Cự ly âm, không nhất thiết phải là làm chuyện đó, hôn môi hẳn cũng được tính nhỉ.
Dù vậy, cái này cũng khó.
Nếu không thì trực tiếp thẳng thắn?
Nhưng mà, tên kia hẳn sẽ bị dọa chạy đi......?
Hắn cũng là nam nhân, hắn biết nam nhân nghĩ gì.
Nếu ở đúng thời điểm có em bé với người mình yêu, tự nhiên sẽ hưng phấn đến phát điên.
Nhưng nếu đứa bé không được mong đợi, theo bản năng sẽ chỉ muốn trốn tránh.
Huống chi, đứa nhỏ này có nguồn gốc từ một trò hề, người mang thai nó còn là một nam nhân.
Cố Dịch Tân chỉ mới 18 tuổi, nhìn hành vi tính cách thường ngày thì rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ, anh sẽ không thể kiềm chế được bản tính, huống hồ đối với tình và dục đều có cái nhìn mới lạ.
Cậu ta sao có thể nguyện ý vì một đứa nhỏ mà phụ trách đây?
Có lẽ khi nghe nói có đứa nhỏ tồn tại, hơn nữa cần cậu ta đứa bé mới có thể sống được......
Cậu ta sẽ lập tức rời đi.
Bởi vì cậu ta,
Căn bản không hề muốn đứa bé này được sinh ra.
Lục Minh Thời bất an đặt tay ở nơi mà đứa bé đang tồn tại, cảm thụ một sinh mệnh nhỏ còn chưa thành hình, trong lòng một nửa mềm thành nước, nửa còn lại như bị nướng trên đống lửa.
Giọng Lục Minh Thời khàn khàn: "An Kiều."
An Kiều nhạy bén nhận ra được lúc này Lục Minh Thời không như bình thường, cho nên y cũng nghiêm túc lại chút: "Tôi nghe."
Lục Minh Thời hấp tấp nói: "Cậu giúp tôi. Giúp tôi nghĩ cách. Tôi cần thêm chút thời gian."
An Kiều trầm mặc, cuối cùng thở dài nói:
"Tăng liều lượng chất dinh dưỡng có lẽ còn có thể trụ thêm một tháng."
Y nhìn đôi mắt chợt sáng lên của Lục Minh Thời, có chút không đành lòng mà nói xong.
"Nhưng nếu cứ lạm dụng thêm nữa thì sẽ gây nên tác dụng phụ."
"Cho nên Lục tổng, vì con anh, anh chỉ có thời gian nhiều nhất là một tháng để giải quyết vấn đề với Cố thiếu."
Đôi mắt Lục Minh Thời trầm xuống.
Nhưng rất nhanh hắn đã đưa ra một quyết định.
"Trước hết cứ xuất viện đi." Hắn cúi đầu nhìn đồng phục bệnh nhân không vừa mắt trên người mình, "Tôi sẽ nghĩ biện pháp sau."
Màn hình bên cạnh hiện ra hình ảnh, một phôi thai nho nhỏ, lặng lẽ nằm ngốc ở nơi đó.
*
Lục Minh Thời mặc lại thường phục, từ trong phòng bệnh đi ra, thấy Cố Dịch Tân hai tay cắm trong túi quần thể thao, nghiêng người híp mắt, đối diện với tủ kính ở hành lang nghiên cứu cái gì đó. Ánh đèn trắng muốt của bệnh viện chíu lên người anh, trông giống như một con mèo trắng lớn.
Cố Dịch Tân quay lại, thờ ơ ngáp một cái, duỗi cái eo siêu siêu lười.
Như vậy lại càng giống, Lục Minh Thời âm thầm nghĩ.
Cố Dịch Tân nhìn thấy hắn, kinh ngạc bước nhanh tới: "Xong rồi?"
Lục Minh Thời gật đầu, lại lắc đầu.
Hắn nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà đi."
Cố Dịch Tân tự nhiên hỏi: "Anh còn cần tôi ôm không?"
Lục Minh Thời hơi chần chờ.
Hắn vừa định nói không cần, nhưng sự chần chờ của hắn ở trong mắt Cố Dịch Tân lại chính là chấp nhận.
Cố Dịch Tân lắc đầu cười cười: "Anh muốn cái gì cứ nói thẳng là được!"
Lục Minh Thời một trận choáng váng, khi hoàn hồn mới phát hiện mình lại bị ôm lên. Lần này toàn bộ người ở bệnh viện đều thấy, còn mẹ nó là bệnh viện gia đình, không cần nói cũng biết có bao nhiêu xấu hổ.
Nhưng hắn lại một chút cũng không giận nổi, trái tim giống như đang ngâm trong hũ mật, ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào, từ trên xuống dưới phập phập phồng phồng.
Đầu óc Lục Minh Thời hỗn loạn, hắn nghĩ có lẽ mình thật sự trúng độc rồi.
*
Má Trần ra mở cửa.
Lục Minh Thời kiên trì nói mình có thể tự đi được, mà Cố Dịch Tân lại cho rằng động tác thả hắn xuống còn tốn sức hơn nhiều so với tiếp tục ôm đi. Vì thế, khi má Trần mở cửa ra liền nhìn thấy thiếu gia nhà mình từ nhỏ uy vũ hùng tráng đang bị Cố Dịch Tân từ nhỏ yếu đuối mong manh ôm vào trong ngực, hình ảnh cực độ hài hòa tự nhiên lại lần nữa lóe mù hai mắt.
Tiếp đó Cố Dịch Tân vẫn cứ ngại phiền phức, anh đơn giản dựa theo logic của mình trực tiếp ôm Lục Minh Thời vào phòng tắm, còn tri kỷ hỏi hắn có đủ sức cởi quần áo hay không, nếu không anh có thể cởi giúp.
Lục Minh Thời cảm thấy có một người yêu không hề phòng bị như vậy thật sự rất oan.
Sau đó Lục đại tổng tài bị hoóc môn mang thai kích thích sinh ra mấy suy nghĩ miên man thương xuân bi thu——
Vì sao đến giờ cậu ta lại không hề tị hiềm mình?
Cậu ta không phải nói thích loại hình nam nhân như mình sao?
Cậu ta thích loại hình này nhưng không thích mình?
Đúng rồi, cậu ta nhất định đã chán mình rồi.
Nam nhân sao, tất cả đều do hormone kích thích, cảm giác mới mẻ qua đi, tự nhiên sẽ không còn thấy hứng thú nữa.
Hơn nữa bây giờ dáng người cũng không có, lại gặp đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy.
Lục Minh Thời nhớ đến tám múi cơ bụng của Ngụy Tuấn Sam, trong lòng giật giật, lại sờ sờ bụng mình.
Ở ngoài phòng tắm, cách một tấm kính thuỷ tinh bị che mờ bởi hơi nước, Lục Minh Thời hoàn toàn không hay biết.
Hướng về phía phòng tắm, Cố Dịch Tân đang nhìn hắn.
Hai chân Lục Minh Thời rất dài rất thẳng, kính phòng tắm bị hơi nước phủ lên một lớp sương mù mờ mịt, sau đó ngưng tụ lại với nhau rơi xuống, mở ra một đường tầm mắt rõ ràng.
Nhìn từ ngoài tấm kính, bóng lưng mơ hồ lại càng thêm dụ hoặc, hơi thở thuần nam tính, khiến người khác miệng khô lưỡi khô.
Cố Dịch Tân đã lâu chưa có làm.
Đôi con ngươi thiên thiển khẽ nheo lại, trong tiếng nước, thấp giọng thở dốc......
Hết chương 35
(*) Tị hiềm: nghi ngờ, không tin nhau, nên tránh mọi sự hợp tác, quan hệ với nhau.
(*) "...sau đó ngưng tụ lại với nhau rơi xuống, mở ra một đường tầm mắt rõ ràng..."