Quý Hâm Thư trận bệnh này, hôn mê ba ngày mới hoàn toàn tỉnh lại.
Ở trong quá trình mê man, cô cũng không phải là hoàn toàn không có ý thức, thanh âm của ngoại giới, bao gồm đối thoại của Quý Thanh Cừ và Đường Khởi cô đều có thể nghe được.
Đối phương luôn miệng nói chính mình đáng trách, Quý Hâm Thư tán đồng lời của Quý Thanh Cừ, cô biến hành động của mình để Thanh Cừ cảm thấy căm hận, rồi lại không thể làm gì.
Không làm, sẽ mất đi Thanh Cừ, làm rồi, lại sẽ làm Thanh Cừ hận chính mình.
Ở dưới lựa chọn lưỡng nan, Quý Hâm Thư lựa chọn phương thức ích kỷ.
Cô thà rằng để Thanh Cừ vĩnh viễn căm hận căm ghét chính mình, cũng không đồng ý buông tay để nàng rời khỏi.
Khi Quý Hâm Thư mở mắt ra, Quý Thanh Cừ đang tựa ở trên ban công đờ ra.
Trên người nàng ăn mặc y phục màu đen đơn giản, đem thân hình gầy gò những ngày qua của nàng càng ngày càng tiêu điều.
Trong tay nàng cầm bữa sáng làm xong, máy móc lại chết lặng mà ăn.
Dường như ăn đồ ăn đối với nàng mà nói chỉ là một chuyện kéo dài sinh mạng, mà không phải quá trình hưởng thụ mùi vị.
Tầm mắt của Quý Hâm Thư theo mắt cá chân nàng chậm rãi trở lại chân của mình, thấy được dây khóa nối liền hai người, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Thanh Cừ cùng mình thân mật liên kết, chỉ có lúc này, Quý Hâm Thư mới có lòng trung thành mãnh liệt như thế.
"Thanh Cừ, chị cũng đói bụng." Quý Hâm Thư động động thân thể, nhỏ giọng nói một câu, cô cố ý nói tới ủy khuất, tiếng nói khàn khàn nghe vào dường như bỏ thêm khóc nức nở, nghe vào ngược lại thật sự là có mấy phần dáng vẻ khổ sở.
Thân thể Quý Thanh Cừ hơi cứng, tay cầm cái đĩa hơi run rẩy, nàng dường như không nghe tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ hồi lâu, qua một hồi lâu mới quay người nhìn Quý Hâm Thư.
Người kia ngồi dựa vào ở trên giường, trên trán dán vào một miếng dán vết thương màu trắng có chút khôi hài, là sau khi tiêm lưu lại, quần áo nhuốm máu trước kia trên người cô đã sớm đổi đi, bây giờ là áo bông màu trắng sạch sành sanh.
Ở trước mặt mình, người này luôn là cười đến ôn nhu, cũng làm cho màu trắng ở trên người cô trở nên càng thật đẹp.
Ở khoảng thời gian Quý Hâm Thư ngất này, Quý Thanh Cừ thường xuyên sẽ nghĩ, nếu như đối phương không có làm những chuyện này, hai người bọn họ còn duy trì quan hệ tỷ muội thông thường chắc tốt bao nhiêu.
Đáng tiếc, rất nhiều chuyện một khi phát sinh sẽ rất khó trở lại nữa.
"Thanh Cừ còn đang giận chị sao?" Sau khi thấy mình nói chuyện Quý Thanh Cừ cũng không có trả lời, Quý Hâm Thư rủ con mắt, vô cùng rối rắm mà lấy tay đan xen cùng nhau kéo lấy góc chăn.
Quý Thanh Cừ không nhìn nổi cô như vậy, dứt khoác xuống lầu đến nhà bếp, đem bữa sáng Đường Khởi sáng sớm mua về mang lên.
Thời điểm đến nơi này, Quý Thanh Cừ không khỏi không cảm khái Quý Hâm Thư chu đáo ở một ít phương diện, tỷ như độ dài xích sắt này, còn có tìm trợ thủ Đường Khởi "Ngu trung" như thế.
Quý Hâm Thư ngồi ở trên giường thấy được Quý Thanh Cừ xuống lầu, có chút bối rối muốn đứng dậy theo tới, lúc động cô nhìn thấy dây khóa, lại thật giống như bị tiêm một mũi an thần, thần kinh căng thẳng từ từ chậm lại rất nhiều.
Ngồi ở trên giường, Quý Hâm Thư nghe tiếng bước chân dưới lầu từ từ đến gần, cô hưởng thụ nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh Quý Thanh Cừ đến gần chính mình, dường như mỗi cái bước chân vang lên giòn giã rơi trên mặt đất và tiếng cửa mở đều là ban ân cho cô.
Cuối cùng, Quý Thanh Cừ xuất hiện ở bên giường, trong tay nàng bưng một bát cháo một cái tay khác nắm bát cơm nắm đóng gói hoàn hảo.
"Hai tay chị không dùng nổi sức, Thanh Cừ có thể đút chị không?" Quý Hâm Thư thấy được Quý Thanh Cừ lấy lên bữa sáng cho mình, cười đến con mắt đều híp cùng nhau.
Màu vốn có của cô vẫn là rất đẹp, ít đi phần khó có thể tiếp cận xa lánh và tôn nhã, nhìn qua càng nhu hòa.
Nhìn người như vậy, ai có thể nghĩ đến, cô sẽ đem mình nhốt tại nơi này chứ.
Quý Hâm Thư được voi đòi tiên nói xong, câu nói này kỳ thực cũng có năm phần chân thực ở bên trong, cô bây giờ xác thực cầm không nổi chén cháo trước mặt này.
Quý Hâm Thư mấy ngày không ăn đồ vật, thêm vào lúc hôn mê cũng chỉ tiêm dịch dinh dưỡng, cô bây giờ cùng Quý Thanh Cừ nói chuyện đều là mạnh mẽ đánh lên tinh thần, chớ đừng nói chi là chính mình bưng cháo ăn.
Hiển nhiên Quý Thanh Cừ cũng không tin cái trò này của cô, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Quý Hâm Thư liền đem cháo để ở một bên, vẫn cứ ngồi ở trên ghế salông nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Quý Thanh Cừ không để ý tới chính mình, Quý Hâm Thư mím môi nhìn về phía chén cháo kia, đưa tay ra đi lấy.
Trọng lượng của cháo cộng thêm bát không nhẹ, lấy khí lực của mình bây giờ, khẳng định không có cách nào cố gắng bưng ổn, hơn nữa nhiệt độ cháo cũng không thấp.
Đúng như dự đoán, Quý Hâm Thư mới nỗ lực bưng một lúc, cháo liền có dấu hiệu nghiêng, ngón tay cô để ở một bên bị bỏng, Quý Hâm Thư nhỏ giọng "A" một tiếng, lại không thể đem cháo thả ra, chỉ có thể nhịn chịu đau ngón tay bị nóng đỏ.
Quý Thanh Cừ im lặng không lên tiếng mà đem chuỗi động tác này của Quý Hâm Thư nhìn ở trong mắt, cũng nghe đến cô nhỏ giọng kêu đau, không nhịn được nhíu lại lông mày.
"Thanh Cừ, kỳ thực chị rất vui vẻ, sau khi tỉnh lại còn có thể thấy được em ở bên cạnh chị.
Trước đó chị cho rằng chính mình sẽ không có cơ hội mở mắt ra nữa, cũng không biết sau khi chết còn có thể thấy được em hay không, bây giờ thấy được em mỗi một cái nhìn đều là chị kiếm được." Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói với Quý Thanh Cừ, người sau chú ý tới tay cô phát run và lòng bàn tay nóng đỏ, trầm mặc đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn chăm chăm lòng bàn tay cô.
"Quý Hâm Thư, chị không cảm thấy chị rất vô vị sao?" Quý Thanh Cừ không hề nói rõ, Quý Hâm Thư theo tầm mắt của nàng, rơi vào trên tay mình, cô biết Thanh Cừ là đang quan tâm chính mình, không phải đang nổi nóng, sự phát hiện này để Quý Hâm Thư cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Thanh Cừ, chị không phải cố ý, chị vẫn cầm không nổi.
Em đừng lo lắng, đã bỏng đến tê dại không đau, chờ một chút có chút khí lực chị thì ăn." Quý Hâm Thư cúi thấp đầu, tội nghiệp nói xong lời nói này, dáng dấp kia để Quý Thanh Cừ càng giận, nàng dứt khoác đem chén cháo kia cướp đi, cầm lấy cái muỗng múc một ít, đưa đến trước mặt Quý Hâm Thư.
Bỗng nhiên bị đút ăn, Quý Hâm Thư vô cùng vui vẻ, cô dường như không nhìn thấy sắc mặt không thiện của Quý Thanh Cừ, trước mặt cũng chỉ có đối phương đưa tới ngụm cháo kia.
Quý Hâm Thư hé miệng, đem cháo uống xong, cháo ấm áp lướt qua cuống họng chảy vào bao tử hồi lâu chưa từng ăn uống, mang đến từng trận ấm áp và cảm giác thư thích.
Quý Hâm Thư nói tiếng cảm tạ với Quý Thanh Cừ, tầm mắt chưa từng rời khỏi từ trên mặt Quý Thanh Cừ, muốn đem mỗi cái vẻ mặt nhỏ của nàng đều thu vào trong mắt.
"Thanh Cừ, chị nhớ tới trước đây em cũng là như vậy, rõ ràng quan tâm chị, còn là muốn giả vờ ra một bộ dáng dấp không thèm để ý." Quý Hâm Thư có chút hoài niệm nói qua, Quý Thanh Cừ nhìn ra tâm tư của cô, ở trong lòng giễu cợt một tiếng.
Người tạo thành hiện trạng của họ không phải là Quý Hâm Thư sao, nàng thân là kẻ cầm đầu, có cái tư cách gì nói hoài niệm chứ?
"Thanh Cừ, em..
Ngô!" Quý Hâm Thư còn muốn nói điều gì, Quý Thanh Cừ đã trước một bước đưa cháo đến trong miệng cô, bịt lấy dụ.c vọng cô muốn nói chuyện.
Tiếp đó, chỉ cần Quý Hâm Thư có dấu hiệu mở miệng, Quý Thanh Cừ đều sẽ nhìn đúng giờ đem đồ ăn đút qua.
Mới bắt đầu là cháo, cháo không còn thì nhét cơm nắm.
Trong miệng Quý Hâm Thư đút lấy cơm nắm, gò má hai bên còn kề cận hạt cơm của cơm nắm hạ xuống, bởi vì trong miệng bị Quý Thanh Cừ nhét đến quá đầy, viền mắt Quý Hâm Thư đỏ đỏ ăn cơm nắm, không dám nói nữa, sợ Quý Thanh Cừ lại nhét cho mình ăn, bộ dáng dấp đáng thương này của Quý Hâm Thư thực sự hiếm thấy, Quý Thanh Cừ đối với lần này ngược lại rất hài lòng.
Nhìn thấy cô đã không còn dụ.c vọng nói chuyện, Quý Thanh Cừ lúc này mới đứng dậy rời khỏi phòng, nàng đi tới phòng của mình, nhìn thảm trải nền trước đó mình và Quý Hâm Thư phát sinh xung đột mà nhuốm máu đã bị Đường Khởi đổi đi, ngơ ngác mà nhìn thảm trải nền mới xuất thần.
Hết chương 85.