Quý Hâm Thư ở phòng tắm đợi rất lâu, Quý Thanh Cừ cũng cứng đờ ngồi ở trên giường, tựa hồ vẫn không thể từ bên trong k1ch thích vừa rồi phục hồi tinh thần lại.
Các nàng vượt ranh giới rồi, ở trước đêm nay, Quý Thanh Cừ từ đầu đến cuối đều cảm thấy yêu thích chính mình trong miệng Quý Hâm Thư nói chẳng qua là giả tạo cô tự cho là đúng, hoặc là nói là bệnh tình gây nên, mới có thể để tỷ tỷ đối với mình sản sinh loại ảo giác thích này.
Nhưng bây giờ, loại lý do kia đã không cách nào dùng để giải thích cho tất cả vừa rồi, Quý Thanh Cừ không thể không nhận rõ sự thực.
Chị gái chính mình yêu chính mình, nàng đối với mình có d*c vọng, thậm chí còn muốn c**ng bức thân thể của chính mình.
Nghĩ đến cảm giác mới vừa rồi khi bị Quý Hâm Thư đụng vào, Quý Thanh Cừ c ắn môi dưới, khổ não luống cuống xoa tóc dài, lấy mái tóc quấy đến ngổn ngang không thể tả.
Nguyên nhân Quý Thanh Cừ khổ não như vậy không chỉ là bởi vì tình huống bây giờ và bất ngờ vừa rồi, còn có một bộ phận nguyên nhân của chính mình.
Cảm giác bị Quý Hâm Thư đụng vào làm cho nàng một cách tự nhiên mà nhớ tới những chuyện trước kia, nàng và Quý Hâm Thư là từng thân mật, lần bỏ thuốc kia, bao gồm tình cảnh trong mộng của chính mình, cơ hồ đều là lấy mình và Quý Hâm Thư làm vai chính.
Mình ở trong hiện thực và trong giấc mộng lần lượt [email protected] tình cùng Quý Hâm Thư, cũng bị đưa l3n đỉnh điểm rất nhiều lần.
Đây là bí mật Quý Thanh Cừ giấu ở trong lòng, nàng sẽ không nhắc đến đối với bất kỳ người nào, dù sao chuyện lúng túng lại nhục nhã như vậy, cũng làm trái luân lý đạo đức.
Nàng từ đầu đến cuối đều cảm thấy chính mình sẽ mơ loại giấc mơ này chẳng qua là bởi vì tuổi đến rồi, thân thể cần tình ái, không có coi là vấn đề mà đối đãi.
Nhưng bây giờ, Quý Thanh Cừ lại cảm thấy những giấc mộng hoang đường này lại không sao nói rõ được.
Nàng là không thể nào tiếp thu được Quý Hâm Thư, bất luận là tâm lý hay là thân thể, nàng đều không cách nào nhịn được cùng người nhà mình loạn luân.
Những giấc mộng kia, bao gồm sự thật hiện tại phát sinh, mỗi cái hình ảnh và cảnh tượng cũng làm cho Quý Thanh Cừ cảm thấy xấu hổ.
Xấu hổ quá độ làm cho Quý Thanh Cừ bắt đầu bài xích Quý Hâm Thư, chỉ cần nghĩ đến đối phương còn ở trong phòng của mình, một lúc nữa còn lần nữa đối mặt với Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ liền theo ý thức muốn trốn tránh.
Lại qua mười phút, Quý Hâm Thư cuối cùng từ phòng tắm ra ngoài, trên người cô khoác áo tắm màu trắng, gương mặt vốn trắng nõn kia không biết là nguyên nhân gì, vậy mà trở nên trắng bệch như giấy.
Trên mặt cô không có chút hồng hào, trên người đều mang theo một luồng ý lạnh.
Quý Thanh Cừ ngồi ở trên giường phòng bị mà nhìn cô, trước đó để Quý Hâm Thư đắc thủ là bởi vì mình không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy.
Hiện tại, Quý Thanh Cừ không hề tin tưởng Quý Hâm Thư, chỉ cần đối phương dựa qua, nàng sẽ lập tức phản kích.
Đem phòng bị của Quý Thanh Cừ nhìn ở trong mắt, Quý Hâm Thư nở nụ cười, cũng không có biểu hiện ra nhiều thương tâm.
Cô rũ con mắt, đi đến trên giường
"Chị làm cái gì?" Quý Thanh Cừ không cho là Quý Hâm Thư còn có khí lực lại tới một lần chuyện vừa rồi nữa, nhưng bây giờ Quý Hâm Thư căn bản không thể theo lẽ thường đến suy đoán, người này sẽ làm ra chuyện gì, Quý Thanh Cừ không dám suy đoán.
"Thanh Cừ, em yên tâm, chị sẽ không ép em cùng chị [email protected] tình nữa, chị chỉ là muốn ôm em ngủ." Thanh âm của Quý Hâm Thư rất mệt mỏi, nhìn ánh mắt của cô mang theo khát vọng và khẩn cầu yếu thế.
"Chị cảm thấy, ở sau khi chị làm loại chuyện vừa rồi kia, tôi còn có thể yên lòng ngủ cùng chị sao? Tôi không muốn ở chung với chị, càng không muốn cùng chị ngủ ở trên cùng cái giường." Quý Thanh Cừ không hề lưu lại cái gọi là tình cảm, nàng nhìn thấy viền mắt Quý Hâm Thư lóe qua ướt át, mím môi không để cho mình nhẹ dạ đổi giọng.
Nàng luôn cảm thấy Quý Hâm Thư biểu hiện ra oan ức đều là giả vờ, con người này, am hiểu nhất dùng nhu nhược của cô để cho mình nhẹ dạ.
"Thật sao? Thanh Cừ không muốn ngủ cùng chị, vậy chị sẽ không làm phiền Thanh Cừ.
Nhưng mà a, Thanh Cừ đừng nghĩ tháo chạy khỏi bên cạnh chị, chỉ có điểm này, tuyệt đối không thể, cho dù Thanh Cừ chán ghét chị như thế nào đi nữa, em vẫn là phải ở lại bên cạnh chị.
Thanh Cừ chán ghét chị cũng tốt, hận chị cũng được, chị đều tiếp thu, chỉ cần hai chúng ta ở cùng nhau thì được rồi."
Quý Hâm Thư vừa nói vừa lên giường, cô không có nằm xuống, mà là cúi người ở bên người Quý Thanh Cừ, sờ cằm của nàng, làm dáng muốn hôn nàng.
Quý Thanh Cừ lùi về sau, dùng sức đem tay của cô đánh ra.
Lần này dùng khí lực rất lớn, trong chớp mắt mu bàn tay của Quý Hâm Thư thì đỏ một mảng lớn.
Quý Hâm Thư đứng bên giường, cô nhìn thấy Quý Thanh Cừ bởi vì phẫn nộ bộ ng ực phập phồng, thấy được tầm mắt màu đỏ tươi của đối phương, cô biết, Thanh Cừ đang giận bản thân mình.
"Quý Hâm Thư, bây giờ chị như vậy cùng kẻ điên khác nhau ở chỗ nào? Không cần nói ngủ cùng với chị, hiện tại tôi chỉ cần nhìn chị một chút đều cảm thấy sợ hãi.
Tôi không muốn nhìn thấy chị, rời khỏi phòng của tôi!" Quý Thanh Cừ run rẩy thân thể, đem lời này rống lớn ra, âm thanh nàng có chút khàn khàn, con mắt đỏ lên gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt mang theo nụ cười của Quý Hâm Thư.
Quý Hâm Thư càng như vậy, nàng thì càng đau lòng.
Quý Thanh Cừ trước đó còn ngây thơ cho rằng, chỉ cần Quý Hâm Thư tỉnh ngộ, hoặc là bệnh tình của cô khá hơn một chút, sẽ thả chính mình rời khỏi.
Nhưng đến bây giờ nàng mới ý thức được, ý nghĩ của chính mình vốn là sai lầm to, Quý Hâm Thư không thể buông tha chính mình, mãi mãi cũng không thể, nếu như không có người tìm tới các nàng, chính mình sẽ bị cô nhốt tại nơi này cả đời.
"Thanh Cừ, em thế nào chị đều tiếp thu, em không thể rời bỏ chị, em cũng đừng muốn rời đi.
Chị thật vui vẻ, thật vui vẻ Thanh Cừ là của chị, em.."
"Câm miệng! Chị câm miệng cho tôi! Cút! Cút đi!" Quý Thanh Cừ nghe được lời của Quý Hâm Thư, gào thét với cô.
Nàng nắm lên gối trên giường, dùng sức đập về phía Quý Hâm Thư.
Đây là cuồng loạn Quý Thanh Cừ chưa bao giờ biểu hiện ra, cũng là nàng lần đầu tiên bạo phát cãi vã nghiêm trọng cùng Quý Hâm Thư như thế.
Nhìn dáng dấp nàng căm ghét mình, Quý Hâm Thư vậy mà ở trong lòng nếm trải cảm giác vui sướng.
Sự căm ghét của Thanh Cừ cô cũng yêu thích, tất cả của Thanh Cừ, cô đều vui vẻ chịu đựng.
Gối nện ở trên mặt Quý Hâm Thư, cô không để ý lắm, trước sau mang theo nụ cười.
Quý Thanh Cừ nhìn cô như vậy, tinh thần đến cực hạn tan vỡ.
Nàng chịu như vậy đủ rồi, chịu đủ bị giam ở đây rồi.
Sự tồn tại của Quý Hâm Thư giống như là ngôi sao đã tắt bao vây chính mình, tối tăm ngột ngạt, để Quý Thanh Cừ không nhìn thấy ánh sáng phần cuối.
Nàng bỗng nhiên ý thức được, chính mình trốn không thoát, trừ phi Quý Hâm Thư đồng ý thả nàng đi, bằng không nàng cũng sẽ bị vĩnh viễn giam cầm ở đây.
Không có khái niệm thời gian, không cách nào liên lạc với bất kỳ người quen thuộc của chính mình.
Loại cảm giác đó thật đáng sợ, Quý Thanh Cừ sợ hãi đến toàn thân phát run, mồ hôi lạnh thấm ướt váy ngủ của nàng, nàng phẫn hận lại hoảng loạn mà nhìn Quý Hâm Thư, đem hết thảy đồ vật trên giường có thể ném toàn bộ ném qua.
Gối, chăn, túi gồm đồng hồ bên giường.
Đồ vật nện ở trên người Quý Hâm Thư, lại rơi xuống đất.
Cô không né cũng không động, cứ như vậy mặc Quý Thanh Cừ phát ti3t.
Mãi đến tận đồ vật toàn bộ vứt xong, Quý Thanh Cừ cũng yên tĩnh lại, nàng mắt đỏ nhìn Quý Hâm Thư, đây là lần đầu tiên, Quý Hâm Thư từ trong mắt nàng thấy được căm ghét, là Thanh Cừ lần đầu tiên nhìn chính mình như thế.
Quý Hâm Thư nhìn con mắt ửng hồng của Quý Thanh Cừ, khóe miệng không bị khống chế cong lên.
Cô nên thỏa mãn kết quả như thế, chính mình thành duy nhất của Thanh Cừ, thành người thương tổn Thanh Cừ sâu nhất.
Cô không hối hận làm như thế, cũng chỉ có thể làm như thế.
Quý Hâm Thư khẽ cười, từng bước một lùi về sau, lui ra gian phòng.
Hết chương 78.