Lâm Úc Thanh đón hai người trở về, trực tiếp mang vào phòng hóa trang, bên trong phòng quay đang loạn, ngược lại không có quá nhiều người chú ý tới các nàng.
"Còn không đi vào thu thập một chút." Lâm Úc Thanh kéo lấy một mặt, ngữ khí lạnh nhạt, nàng vốn là rất muốn phát hỏa, thế nhưng khi biết Bạch Dã là trở lại tìm tiểu bảo, thì lại không phát ra được rồi.
Bạch Dã đáp một tiếng, tiến vào trong phòng phòng thay quần áo, dùng khăn lông khô hơi lau tóc, đang làm sạch, người bên ngoài gõ gõ cửa, "Mở cửa." Vừa nghe là thanh âm của Lâm a di, Bạch Dã vội mở cửa ra.
Lâm Úc Thanh cầm một cái áo sơ mi sạch sẽ đi vào nhìn thấy Bạch Dã còn ăn mặc quần áo ướt sũng, chau mày, "Quần áo ướt sũng còn không cởi, chờ cảm mạo sao!"
"Con.."
"Lâm Úc Thanh đem quần áo đưa cho nàng," Thay đi. "
" Cảm tạ Lâm a di! Ạch, Lâm lão sư.. "Bạch Dã vội giơ tay tiếp nhận, ước lượng một hồi, là hợp, khi chuẩn bị thay quần áo lại phát hiện Lâm Úc Thanh còn đứng ở trước cửa không nhúc nhích.
" Lâm lão sư? Còn có chuyện gì sao? "
" Ngươi.. Lần sau có thể trước tiên lo cho chính mình trước, rồi lại đi lo lắng người khác hay không? "
" Hả? "Bạch Dã sửng sốt một chút, lập tức gật đầu," Được. "
Lâm Úc Thanh quay người vừa muốn đi Bạch Dã đột nhiên lên tiếng kêu cô một tiếng.
" Lâm lão sư. "
Lâm Úc Thanh bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn nàng, nhìn thấy tiểu gia hỏa nghịch ngợm nở nụ cười" Dì là đang.. Quan tâm con sao? "
Lâm Úc Thanh rõ ràng kinh ngạc một hồi, cái này còn cần hỏi? Ta quan tâm còn chưa đủ rõ ràng sao?
Quá ngu ngốc, thật làm cho người tức giận.
" Hừ. "Giận hừ một tiếng, đi rồi.
Bạch Dã nghi ngờ một hồi, vểnh miệng lên, rốt cuộc có phải không chớ!
Tính khí của Lâm a di, thật là khiến người ta nhìn không thấu a.
* * *
Trận mưa lớn này thật lâu chưa ngừng, nương theo lấy từng trận sấm rền, xu thế rất nhiều càng lúc càng kịch liệt.
Lâm Úc Thanh lúc này đúng là nhớ tới dặn dò của Hạ Tiểu Tử," Nếu sét đánh, phải bầu bạn tiểu Dã, nàng sẽ sợ ", liền để tiểu Dã ở bên trong phòng hóa trang đợi, cũng là không cho đi, không được rời phạm vi tầm mắt của cô, đồng thời khi có tiếng sấm rõ ràng, cô còn có thể lén lút nhìn tiểu gia hỏa vài lần, nhìn nàng có tình huống khác thường cái gì hay không, nhưng mà cũng còn tốt, cái tên này cũng không có phản ứng quá to lớn, chỉ là gục xuống bàn chợp mắt.
Tô Dự cũng rất bất đắc dĩ, từ lúc khởi động máy tới nay, quay phim thì không từng thuận lợi, không phải mấy nhóc con kia quá làm ầm ĩ không cố gắng đóng phim, chính là Lâm Úc Thanh gây sự, hiện tại cả ông trời cũng tới tham gia trò vui, trời muốn diệt nàng a!
" Một hồi mưa rơi nhỏ chút các ngươi thì giải tán đi, để tránh có người nói ta là bà chủ thâm hiểm, để mọi người đội mưa làm việc. "Tuy nói có thể quay cảnh tượng trong lều trước để đuổi kịp tiến độ, nhưng mà thấy được mọi người hưng phấn như thế, Tô Dự cũng không muốn quét hưng phấn của mọi người, chơi đủ rồi mới có thể an tâm làm việc mà.
" Khà khà, chúng ta cũng không từng nói như vậy a. "Công nhân viên cũng rất vui vẻ, bên ngoài mưa rơi to, một đám người ngồi vây chung một chỗ, thổi gió trò chuyện, còn không cần làm việc, quả thực không thể thích ý hơn.
" Bạch Dã đâu? "Tô Dự nhìn một vòng cũng không có nhìn thấy người, Lâm Úc Thanh không thường thường tham gia hoạt động tập thể, bình thường khi mọi người tán gẫu cô đều một mình ở phòng hóa trang đợi, thế nhưng loại cơ hội mọi người tiếp xúc thật tốt này, Bạch Dã làm sao có thể không ở đây!
" Không biết a, vừa rồi thì không nhìn thấy nàng. "
" Hình như mắc mưa, vừa rồi ta thấy nàng tiến vào phòng hóa trang của Thanh tỷ, chắc đang thay quần áo đó. "
" What, đã bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi sao? "Một đám người một mặt bát quái nhìn về phía Tô Dự.
" Đạo diễn, Thanh tỷ cùng Bạch Dã có thù gì hả? "Kỷ Minh thì phi thường hiếu kỳ, dù sao hôm nay tình cảnh đó Lâm Úc Thanh oán hận nàng còn khắc sâu ấn tượng.
Tô Dự dở khóc dở cười, nàng cũng muốn biết a!
" Ta làm sao không cảm thấy hai nàng có cừu oán? Ta xem hai nàng ở chung rất hài hòa a. "
" Con mắt kia của ngươi đã nhìn thấy hai nàng rất hài hòa! Hôm nay ta gọi một tiếng tiểu Dã, Thanh tỷ thì hung dữ với ta! Còn hỏi ta cùng với nàng là quan hệ như thế nào, kêu người ta kêu thân mật như vậy! Ngươi là không nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn thịt người của nàng, làm ta sợ muốn chết! "Kỷ Minh vỗ ngực, an ủi tiểu tâm linh yếu ớt đã bị kinh hãi của mình.
Tô Dự nghe xong một tai như thế, cũng là hết chỗ nói rồi, Lâm Úc Thanh này quản cũng quá rộng rãi rối chứ? Trước đó lời nói với cô xong toàn bộ không nghe lọt tai sao?
Suy nghĩ xong, quả đoán đứng dậy, thẳng đến phòng hóa trang của Lâm Úc Thanh.
Gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Úc Thanh ngồi ở trước gương cau mày xem kịch bản, Bạch Dã thì là ngồi ở một góc, nằm nhoài trên bàn trang điểm nghỉ ngơi, thấy nàng cũng không nghe thấy chính mình đi vào, Tô Dự đi tới liếc mắt nhìn, cái tên này nhắm mắt lại, khẽ chau mày, hô hấp đều đặn, tựa hồ là ngủ thiếp đi.
" Nàng làm sao vậy "Tô Dự nhẹ giọng hỏi.
" Ngủ rồi, bản thân ngươi không biết nhìn sao. "Lâm Úc Thanh liếc Tô Dự một chút, khi nói chuyện thì không thể cách xa nàng chút sao, sẽ làm phiền đến nàng nghỉ ngơi!
" Ngươi ăn thuốc súng rồi? Thấy ai oán người đó. "
" Có chuyện gì sao? "Lâm Úc Thanh tận lực đem âm điệu đè thấp.
" Ta nghe nói hôm nay ngươi oán Kỷ Minh rồi hả? Làm sao vậy, nàng làm sao chọc ngươi? "
Lâm Úc Thanh chau mày," Có chuyện này? "
Tô Dự dở khóc dở cười, nàng cũng không biết cái tên này là đang giả ngu hay là thật sự quên đi," Ta có thể nhắc nhở ngươi a, ngươi đừng động không được Bạch Dã, thì lấy người quan hệ tốt với nàng mà khai đao, cẩn thận ta thêm kịch hôn cho ngươi! "
" Này nhưng mà, tiểu gia hỏa này đáng yêu như thế, nhiều hơn mấy phần kịch hôn, ngươi thật giống như cũng không mất mát gì a? Hay là ngươi muốn thêm kịch hôn, lại ngại ngùng, mới cố ý lăng mạ nàng? "Tô Dự người can đảm suy đoán một hồi, quả nhiên tiếng nói mới nói, nhìn thấy lão gia hỏa đỏ mặt.
Tô Dự đang đắc ý, dư quang thấy Bạch Dã đột nhiên giật giật trong gương, nhưng mà cũng không có dậy, Tô Dự rón rén đi qua, sờ sờ đầu, nhìn thấy gương mặt tiểu gia hỏa cũng là đỏ hồng hồng, không nhịn được hé miệng cười trộm, nhắc tới kịch hôn đều có thể mặt đỏ thành như vậy, thực sự là đơn thuần đáng yêu a.
Sợ hai người quá lúng túng, Tô Dự không nhắc lại cái đề tài này, cũng không phá rách chuyện Bạch Dã giả bộ ngủ.
" Hôm nay kết thúc công việc sớm, một hồi mưa nhỏ chút ngươi cũng lui đi. "
" Ừm. "
Tô Dự lại vỗ vỗ bờ vai của Bạch Dã," Kết thúc công việc rồi, nhà ngươi ở đâu, có muốn ta đưa ngươi trở lại hay không? "
" Ừm.. Tô đạo.. "Bạch Dã dụi dụi con mắt, ngồi dậy, mí mắt có chút héo, xem ra không có tinh thần gì.
" Không có sao chứ? "
" Ừm.. Không sao, ta một hồi tự mình trở về là được rồi, không làm phiền ngài. "
" Được thôi, vậy ngươi tự mình cẩn thận. "
Bạch Dã đáp một tiếng, nhưng mà tâm tư lại hoàn toàn không ở nơi này.
【 Bạch Dã: OMG! Ta vừa rồi nghe được cái gì? Có thể thêm kịch hôn? Lâm a di sỉ nhục nàng, thì có thể thêm kịch hôn sao? Vậy nàng.. 】
" Này ngươi làm sao vậy, mặt đỏ như thế, phát sốt rồi? "Tô Dự nhìn thấy tiểu gia hỏa này càng ngày càng không đúng, mặt đỏ như là mông khỉ, giơ tay sờ sờ trán của nàng thăm dò nhiệt độ.
" Không có.. "Bạch Dã né một cái, lúng túng cười làm lành, không tự giác liếc nhìn Lâm Úc Thanh một chút, thấy Lâm a di đang nhìn mình, lập tức thu hồi ánh mắt không dám nhìn nữa.
Lâm Úc Thanh là đang nhìn Bạch Dã a, cô đang hiếu kỳ, lần trước Bạch Dã bị Tô Dự sờ đầu một chút, trực tiếp thì nhảy lên, lần này bị Tô Dự chạm, mặc dù không có nhảy dựng lên, thế nhưng rõ ràng né một hồi, trên đầu nàng là có công tắc điện sao, phản ứng lớn như vậy?
Nhưng mà chính mình khi sờ đầu nàng sẽ không có từng nhảy dựng lên, đây là đặc quyền của mình sao?
Vui vẻ.
Lâm Úc Thanh suy nghĩ như vậy, tâm tình thật tốt, nhưng mà nháy mắt lại cảm thấy không đúng, chính mình.. Từng sờ đầu nàng sao?
Lâm Úc Thanh rơi vào trầm tư, cẩn thận hồi tưởng đến, hình như cũng không có, nhiều nhất chính là ôm lấy nàng thôi, ừm.
Khi Lâm Úc Thanh phục hồi tinh thần lại, Tô Dự đã đi ra ngoài, trong phòng thì còn lại cô và tiểu Dã hai người, nàng là rất muốn hiện tại thì nghiệm chứng một chút trên đầu tiểu Dã có công tắc điện hay không, thế nhưng dù sao cũng là ở đoàn kịch, lỡ như một hồi ai đột nhiên đi vào, bắt gặp cũng quá không tốt, vẫn là về nhà rồi nói đi.
" Một hồi ngươi đi cùng với ta. "
" Không cần đâu Lâm lão sư, tự bản thân ta trở về, ngồi xe buýt rất thuận tiện. "
Lâm Úc Thanh chau mày," Nào có nhiều lời nhảm như vậy. "Loại khí trời này còn đi chen giao thông công cộng, nàng là đầu óc vừa rồi bị mưa xối đến nước vào rồi sao?
Bạch Dã nhếch miệng, lỡ như bị người thấy được, sẽ gây phiền toái cho Lâm a di, nếu không, vẫn là chính mình đi trước thôi, suy nghĩ xong, vội tiến vào phòng thay quần áo lấy quần áo ướt sũng của mình đã thay," Ừm.. Lâm lão sư, ta đi trước. "Vội vàng chào hỏi một chút thì muốn đi.
Lâm Úc Thanh rất buồn bực, bỗng nhiên đứng dậy bước nhanh vòng qua Bạch Dã, đi tới cửa, chặn cửa, sau đó xoay người từ trên cao nhìn xuống xem xét nàng," Ta có đáng sợ như vậy sao? "Vẻ mặt lạnh lùng ngữ khí âm trầm, thân thể không tự giác thẳng tắp, khí thế khiếp người vô cùng sống động.
" Cùng đi theo ta, ta sẽ ăn ngươi sao? "Lâm Úc Thanh khống chế âm lượng.
Bạch Dã có chút không biết làm sao," Nhưng mà.. Nếu như bị người nhìn thấy.. "
Lâm Úc Thanh bừng tỉnh, thì ra nàng là sợ cái này, không phải muốn cố ý đối nghịch với chính mình a.
Vẻ mặt từ từ hòa hoãn," Không có chuyện gì, ngươi đi bãi đậu xe chờ ta trước. "
Bạch Dã lúng túng gật gù, thuần là bị cô dọa, một lời không hợp thì trừng mắt là muốn náo loại loại nào a..
Nhìn Bạch Dã có chút dáng dấp ngốc manh, Lâm Úc Thanh có chút muốn cười, đồng thời không tự giác giơ tay lên, sau khi giơ tay lên Lâm Úc Thanh mới ý thức tới, nhưng mà tay đã nâng ở giữa không trung, thu hồi lại không phải rất kỳ quái sao?
Suy nghĩ xong, dứt khoác lại nâng lên một chút, khoát lên trên đầu Bạch Dã, còn rất nghiêm túc nhìn phản ứng của Bạch Dã.
Cái tên này chỉ là sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc, có chút mặt đỏ, không có trốn, cũng không có nhảy dựng lên, như con mèo ngoan thuận mặc cho Lâm Úc Thanh tùy ý xoa xoa các loại.
Một lát, Lâm Úc Thanh thu tay về, cúi đầu nhìn tay của chính mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi về bên chỗ ngồi, kỳ quái a, tại sao không nhảy lên chứ, tư thế sờ không đúng sao? Thế nhưng sờ đầu còn có thể sờ thế nào đây? Trước đó Tô Dự là sờ nàng thế nào?
Lâm Úc Thanh xoa trán cẩn thận hồi tưởng đến, hoàn toàn không có ý thức được Bạch Dã còn đang cửa trước cửa.
Cái tên này không nhúc nhích, mặt đỏ như cái mông khỉ, hai tay ôm ngực, cả thở lớn cũng không thở, hãy còn kích động kinh ngạc, Lâm a di.. Lâm a di sờ đầu nàng rồi! Vẫn là rất thân mật rất dịu dàng xoa xoa!
A a a a a a a --
Hết chương 20
Tác giả có lời muốn nói:
Bị tiểu lục tự làm lỡ phần chính văn:
" Lâm a di bắt đầu quan tâm Bạch Dã rồi! "
" Đúng rồi! "
" Bạch Dã xem ra hình như không thoải mái, là ngã bệnh rồi sao? "
" Là có chút. "
" Vậy tiểu di không ở, Lâm a di biết chăm sóc nàng không? "
Bạch Dã hơi nhíu mày, hồi tưởng lại một đêm sinh không thể luyến kia," Nàng vẫn là chiếu cố khác biệt rồi đó.."
Edit: Tui vừa dò lại, làm thiếu một chương phía trên rồi, để tui bổ sung sau nhà.
Ps: Chương sau Lâm a di sẽ thử công tắc điện nhà, mà chương sau tới 9k chữ lận gấp ba lần mỗi chương của bộ này luôn hic, chắc đăng hơi lâu đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT