A Trần nhẹ nhàng giương mắt: "Nhớ kỹ, nhiệm vụ duy nhất của ngươi đó là làm thật tốt cữu cữu của ta. Những thứ khác đừng nên hỏi lại."
Bắc Huyền lau mồ hôi: "Vâng.. Thuộc hạ minh bạch!"
"Tốt rồi, không có chuyện gì khác thì đi xuống trước đi, trở lại phòng của ngươi đi."
Bắc Huyền nghe tiếng, lúc này mới cáo lui.
Bên ngoài, Bắc Huyền giật giật khoé miệng.
Lãnh khốc vô tình như vậy mới là chủ tử của hắn!
Thật sự không biết chủ tử làm sao có thể giả vờ đáng yêu và đáng thương như vậy đối với Phượng Sở Ca.
Nghĩ đến Phượng Sở Ca, Bắc Huyền nheo mắt lại, thở dài một tiếng.
"Ai.. Hỏi thế gian tình là gì, lại biến chủ tử thành như vậy.."
Hắn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh chặn đường đi của hắn.
Bắc Huyền cả kinh, ngầng đầu lên đã thấy Phượng Sở Ca trêu tức nhìn mình.
"Hắc hắc.. Là Phượng cô nương sao.."
"Cữu cữu A Trần, vừa từ chỗ A Trần trở về à?"
"Đúng vậy.."
Lông mày Phượng Sở Ca khẽ động: "Ngươi vừa nói cái gì chủ tử thế?"
"Hả?" Tâm Bắc Huyền hạ xuống một nhịp, ưỡn ra khuôn mặt tươi cười: "Phượng cô nương nghe lầm rồi."
"Vậy sao?" Đôi con ngươi Phượng Sở Ca trêu tức nhìn Bắc Huyền.
Đôi mắt kia phảng phất như có thể thấy rõ được nội tâm con người, làm cho Bắc Huyền cảm giác mình không chỗ che giấu.
"Phượng cô nương nhất định nghe nhầm rồi, cháu trai A Trần của ta tên gọi Chu Tử Trần.. Vừa rồi ta gọi chính là cái tên này."
"Chu Tử Trần.." Lúc này Phượng Sở Ca mới nheo mắt lại, tinh tế nghĩ đến cái tên này.
Đúng rồi, nhận thức A Trần lâu như vậy nhưng lại không biết tên chính thức của A Trần, chỉ biết gọi hắn là A Trần, còn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Bất quá..
Chu Tử Trần..
Cái tên này nghe cũng thật quái quái.
Bắc Huyền đứng một bên nhìn Phượng Sở Ca suy nghĩ, chỉ mong vượt qua cửa ải lần này.
Nếu hắn dừng lại ở đây nhiều thêm một khắc chỉ sợ sẽ nói thêm vài câu, đến lúc đó lại lộ ra sơ hở gì..
Hắn muốn chứng minh cho Đế Tuyệt Trần thấy.
Hắn mới không phải đồng đội ngu như heo!
Bắc Huyền cười khẽ hai tiếng, "Phượng cô nương, nếu không có chuyện gì, ta đi trước.."
"Ừ, đi đi.."
Đợi sau khi Bắc Huyền đi rồi, Phượng Sở Ca híp híp mắt nhìn thân ảnh Bắc Huyền rời đi.
Trong phòng, A Trần đang ngồi xếp bằng trên giường.
Hôm này là mòng mười, cách đêm trăng tròn chỉ còn năm ngày.
Ngày trăng tròn đến gần, hơn nữa trước đó lại phục dụng một viên đan dược Phượng Sở Ca luyện chế, lúc này trong cơ thể A Trần có một cỗ khí lưu chạy tán loạn.
Tuy là rất yếu nhưng đối với thân thể nho nhỏ này mà nói đã là chuyện rất quan trọng rồi.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, ngồi trên giường chậm rãi vận hành linh lực trong cơ thể.
Linh lực chảy xuôi qua từng kinh mạch, cho đến khi vận hành được ba vòng, lúc này A Trần mới thoải mái thở ra một ngụm trọc khí.
Hắn mở mắt ra, đáy mắt hiện lên ánh sáng tím nhàn nhạt.
Nhẹ nhàng nhếch môi, A Trần cười khẽ một tiếng..
Hiện tại, chỉ chờ đêm trăng tròn..
Cửa phòng lần nữa được mở ra.
Ánh mắt A Trần loé loé, che giấu tất cả thần sắc dưới đáy mắt.
Đôi mắt màu tím lúc này cũng trở thành trắng đen rõ ràng.
Phượng Sở Ca tiến vào gian phòng kia, nhận ra khí tức có vài tia bất đồng.
Nàng ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp luồng linh khí chưa tan trên người A Trần.
Phượng Sở Ca nheo mắt lại, đưa tay giữ chặt cánh tay A Trần thở dài.
Sau khi dò xét xong, Phượng Sở Ca kinh hỉ nở nụ cười.
"Tiểu Trần Trần, bây giờ ngươi có thể tu luyện rồi hả?"
Thần sắc A Trần như thường, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Không sai a.. Hài tử bình thường bảy tám tuổi mới có thể tu luyện linh lực.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT