Phượng Triêu Dương muốn chạy trốn, nhưng tốc độ hắn căn bản không so được với Phượng Sở Ca.

Ngay khi hắn vừa giương người đứng dậy muốn thoát đi, một đạo khí nhận bắn thẳng xẹt qua hông của hắn.

Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ núi rừng.

Nhận thức được mùi máu tanh ở đây.

Sâu trong cánh rừng, tiếng kêu của dã thú càng thêm rõ ràng.

Phượng Sở Ca lạnh mắt nhìn hai đoạn thân thể của Phượng Triêu Dương, ý cười càng thêm quỷ dị..

Người không phạm ta, ta không phạm người!

Nếu người đã phạm ta, ta nhất định sẽ hoàn lại gấp trăm nghìn lần!

Nàng nheo con ngươi lại, cuối cùng đứng đậy ôm lấy A Trần, bay thẳng ra khỏi cánh rừng.

Ở bìa rừng, Tử Lan các nàng đang đợi ở đó.

Lúc này vừa nhìn thấy Phượng Sở Ca đi ra, nhất thời có người lên tiếng.

"Ha ha.. Ta thắng ta thắng, trở về nhớ trả tiền cho ta!" Bích La cười đến vui vẻ.

Tử Lan cùng Lục Trúc liếc nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn Phượng Sở Ca.

"Tiểu thư, sau người giải quyết nhanh vậy? Đến thời gian một nén nhang cũng không đến."

"Đúng vậy.. Tiểu thư, chúng ta vẫn đang đánh cuộc đây này, đánh cược chừng nào thì tiểu thư người sẽ ra ngoài.." Lục Trúc gần đây có chút yên lặng ít nói cũng lên tiếng.

Phượng Sở Ca cong môi. "Chấm dứt sớm một chút trở về nghỉ ngơi. Hơn nửa đêm phải ra ngoài làm hỏng giấc ngủ đẹp của chúng ta."

Nói xong, Phượng Sở Ca ngáp một cái.

"A Trần thiếu gia làm sao vậy? Trúng độc?" Tử Lan nhìn về phía A Trần đang hôn mê trong lòng Phượng Sở Ca, hỏi rõ.

"Ừ.. Trúng thuốc mê của Phượng Triêu Dương, đợi trở về rồi ta giải cho hắn."

"Bọn người Phượng Triêu Dương này thật hèn hạ, vậy mà lại nghĩ đến biện pháp này để đối phó tiểu thư. Bất quá, bọn chúng căn bản không thể nào ngờ được làm như vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ." Tử Lan không chế không nổi trào phúng.

Trên thế giới này, người không thể trêu chọc vào nhất.. chắc chắn là tiểu thư nhà mình rồi..

Sáu năm một mực ở Phong Nguyệt Lâu cùng tiểu thư, không có người hiểu rõ tính tình của tiểu thư hơn các nàng.

Bích La gật gật đầu, lại nghĩ tới điều gì, nàng tiến lên một bước hỏi: "Tiểu thư, thi thể bọn chúng.."

Đáy mắt Phượng Sở Ca xẹt qua vài phần trêu tức.

"Cho nên nói, hôm nay lũ dã thú trong rừng có lộc ăn rồi, chỉ mong bọn chúng đừng cảm thấy thịt lão thái Phượng Triêu Dương quá khó nhai.."

"..."

Ba người bên cạnh nghe vậy, nhìn nhau vài lần, đáy mắt đều lộ thêm vài phần hả giận.

Kết cuộc như vậy hoàn toàn do Phượng Triêu Dương tự tìm đến!

* * *

Phượng Sở Ca ôm A Trần về đến phủ.

Đến khi các nàng trở về, toàn bộ trong phủ mới khôi phục một mảnh yên lặng.

Đặt A Trần lên giường, Phượng Sở Ca ngồi ở một bên nhìn A Trần nhắm chặt hai mắt.

Như lần đầu gặp mặt, trên mặt hắn lộ vẻ tái nhợt.

Bộ dạng như vậy không có vẻ lão thành thường ngày, khuôn mặt ngược lại mang thêm mấy phần ngây thơ.

"A Trần an tĩnh, ngược lại có giống với đứa trẻ bình thường." Tử Lan đứng một bên nhìn A Trần, không khỏi lên tiếng.

Phượng Sở Ca ngoéo môi một cái.

Nếu là tiểu hài tử bình thường, vậy hắn không phải là A Trần rồi.

Phượng Sở Ca lấy một chai thuốc từ trên kệ xuống, cho hắn ăn một viên.

Sau khi nuốt xuống dược hoàn, độc trên người A Trần có thể hoàn toàn được cởi bỏ. Đương nhiên cũng để cho hắn ngủ một giấc đến sáng mai.

Cho đến khi nhận thấy khí tức A Trần vững vàng trở lại, lúc này Phượng Sở Ca mới đứng dậy. "Tốt rồi, đều đi nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play