"Hoàng hậu làm sao vậy?" Thiên Khải đế chú ý đến Tô hoàng hậu khác thường, quay đầu hỏi.
Lúc này Tô hoàng hậu mới hồi phục thần trí, nhẹ nhàng lắc đầu. "Không có việc gì."
Lại nhìn Phượng Sở Ca, Tô hoàng hậu nói: "Đề nghị của Sở Ca không tệ, tránh để mọi người suy nghĩ lung tung."
Thiên Khải đế nghe thấy cũng gật đầu. "Đã như vậy.. Vậy thì soát người đi."
Thiên Khải đế vừa nói, bên dưới đã truyền lời xuống dưới.
Chỉ một lát sau đã có thị nữ cùng thị vệ đi lên phân biệt thay nhau soát người.
Phượng Sở Ca cùng A Trần đều không may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị điều tra.
Nhưng cuối cùng lại lục soát không ra bóng dáng chai lọ nào.
Trên người không có, bốn phía lại càng không có.
"Phượng Sở Ca! Nhất định là ngươi cất giấu cái lọ đến nơi khác!" Hách Liên Cẩn Du vẫn như trước không buông tha nói.
"Tam vương gia, ngươi thật đúng là phá án sốt ruột nha." Phượng Sở Ca ý vị thâm trường nhìn Hách Liên Cẩn Du.
Nàng ngược lại không biết Hách Liên Cẩn Du này thực sự muốn nàng chết như vậy.
Ánh mắt kia lộ ra mấy phần trào phúng.
Ánh mắt lạnh băng đè nặng lên lưng Hách Liên Cẩn Du, thân thể hắn như bị xối xuống một chậu nước lạnh, bên trong phát ra từng đợt hàn ý.
Loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, cho đến khi Phượng Sở Ca rời ánh mắt đi.
Phượng Sở Ca nhíu mày nói: "Chúng ta đều bị soát người rồi.. Nhị tỷ tỷ có phải hay không cũng nên bị soát? Tuy người bị trúng mỹ nhân say là nàng nhưng chỉ như vậy mà khẳng định nàng là người bị hại như vậy cũng quá không công bằng."
Thời điểm lục soát trên người Phượng Sở Ca không tìm được đồ, Tô hoàng hậu thở phào một tiếng.
Lúc này nghe Phượng Sở Ca nói, không khỏi gật đầu. "Đúng vậy a.."
Nói xong, Tô hoàng hậu ra hiệu cho một thị nữ: "Cũng tìm trên người Phượng nhị tiểu thư đi."
Thị nữ kia tuân lệnh tiến lên soát người Phượng Thiển Tuyết.
Đột nhiên, tay thị nữ dừng lại sau đó lấy từ trong ngực Phượng Thiển Tuyết ra một bình sứ nho nhỏ màu trắng.
"Hoàng thượng, hoàng hậu.. Nô tì đã tìm được vật này.."
"Lâm Mộ.." Tô hoàng hậu mở miệng.
Lâm Mộ nghe tiếng tiến lên cầm lấy bình sứ.
"Mở nắp bình nhẹ nhàng ngửi nhẹ một cái, Lâm Mộ vội khép nắp bình lại, thần sắc khó coi." Đúng vậy.. Chính là nó.. "
Một lời nói làm toàn trường xôn xao.
Mỹ nhân say, vậy mà lại tìm ra từ trên người Phượng Thiển Tuyết!
Thần sắc Hách Liên Cẩn Du biến đổi lại biến đổi.
Trước kia hắn một mực chắc chắn việc này do Phượng Sở Ca gây nên, hiện tại lại tìm được trên người Phượng Thiển Tuyết, đây không thể nghi ngờ là đánh thẳng vào mặt hắn.
Hách Liên Cẩn Du tức giận nâng con ngươi nhìn Phượng Sở Ca." Nhất định là ngươi đặt cái chai trên người Phượng Thiển Tuyết. "
Phượng Sở Ca đứng dậy, hai mắt ngập tràn hàn ý.
Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, Phượng Sở Ca cười lạnh:" Tam vương gia, là ngươi nhìn thấy ta làm vậy hay thế nào? Nếu như không có tận mắt nhìn thấy thì đừng có khẳng định như vậy! "
Nói xong, độ cong khoé môi nàng càng thêm sâu." Ta không biết Tam vương gia ngươi vì sao một lần lại một lần vu hãm ta. Thế nhưng nếu bởi không muốn lấy ta làm vợ nên nói nhiều như vậy, ta đây Phượng Sở Ca ngay tại chỗ này nói cho ngươi sáng tỏ! Ta Phượng Sở Ca gả gà gả heo gả chó cũng sẽ không gả cho ngươi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT