"Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu dám động đến một cọng lông tơ của Uyển Nhi, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!" Hách Liên Cẩn Du cười lạnh nói.

"Vương gia thật thích nói giỡn, ai mà thèm động đến Phượng Thanh Uyển?" Phượng Sở Ca giật giật môi, "Bất quá, có lẽ hiện tại Phượng Thanh Uyển được vương gia ẩn tàng rất tốt đi? Cũng không cần lo lắng nàng lại bị người khác đụng phải.."

Bộ dạng đạm mạc không quan tâm của nàng làm cho Hách Liên Cẩn Du thoáng cái thẹn quá hóa giận.

Hách Liên Cẩn Du thật sự không biết nữ nhân này rốt cuộc là như thế nào, giống như mặc kệ hắn nói thế nào cũng sẽ không chọc giận được nàng.

Nghĩ đến đây, Hách Liên Cẩn Du không khỏi sinh ra vài tia thất bại..

"Tam hoàng huynh, huynh đã đến rồi." Sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm Hách Liên Tử Hiên.

"Tam hoàng huynh, thần sắc ngươi không tốt lắm, làm sao vậy? Chuyện gì khiến ngươi tức giận như vậy?" Hách Liên Tử Hiên vừa đến nơi, cũng không biết những chuyện vừa xảy ra.

Hách Liên Cẩn Du thu liễm thần sắc, cuối cùng con ngươi hẹp dài quét qua Phượng Sở Ca.

"Phượng Sở Ca, đây là lần cuối cùng bổn vương cảnh cáo ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt!"

Dứt lời, Hách Liên Cẩn Du phẩy ta áo một cái, cũng không để ý đến Hách Liên Tử Hiên, tiếp tục đi về phía chỗ ngồi của mình.

Nhìn Hách Liên Cẩn Du đi xa, Phượng Sở Ca hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu đã thấy Hách Liên Tử Hiên bộ dạng như gặp quỷ đánh giá nàng.

"Ngũ vương gia.. Tròng mắt ngươi sắp rớt ra rồi."

"Ngươi.. Ngươi là Phượng Sở Ca?"

"Đúng vậy, vương gia rất giật mình?"

"Ách.. Không có.. Không có.." Hách Liên Tử Hiên lắc đầu cười nói: "Phượng tiểu thư thật đúng là thâm tàng bất lộ a.."

"Người có ánh mắt vụng về nhìn cái gì cũng đều không rõ ràng đấy." Phượng Sở Ca câu môi cười nhạt.

Hách Liên Tử Hiên nhất thời nghẹn lời.

Đúng vậy, lần trước hắn đã bái kiến nàng.

Cho dù là đã bái kiến nàng, hắn còn tưởng rằng nàng là siêu cấp xấu nữ.

Hách Liên Tử Hiên câu môi: "Biểu muội dĩ nhiên là thiên nhân chi tư* rồi."

*thiên nhân chi tư: Trời sinh dung mạo như tiên

Lúc trước đầu óc hắn đúng là bị gỉ sét rồi mới cho rằng Phượng Sở Ca là xấu nữ.

Phải biết năm đó mẫu thân Phượng Sở Ca Kiến Đức công chúa chính là mỹ nhân oanh động một phương.

Con gái Kiến Đức công chúa có thể chênh lệch bao xa chứ?

Hách Liên Tử Hiên cứ như vậy nhìn thẳng vào Phượng Sở Ca, ánh mắt mang theo một chút nóng bỏng.

A Trần ngồi bên cạnh Phượng Sở Ca thấy vậy, hai mắt có chút nheo lại, đáy mắt hiện lên mấy phần hàn quang..

"Nương tử, ta muốn ăn cái kia.." A Trần đột nhiên khẽ dựa về phía ngực Phượng Sở Ca, thật thế chỉ vào dĩa trái cây trước mặt nàng, một tay vẽ lên giữa không trung vừa vặn chặn tầm mắt Hách Liên Tử Hiên.

Thanh âm hài đồng mềm mềm nhưng cũng rất bá đạo, lộ ra một chút chân thật đáng tin.

Nghe được âm thanh này, Hách Liên Tử Hiên lúc này mới chú ý đến hài tử bên cạnh Phượng Sở Ca.

Chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy cả kinh.

Quanh thân đứa bé này vậy mà tràn đầy sát khí!

Chỉ là..

Nương tử? Tiểu hài tử này gọi Phượng Sở Ca là hài tử?

Lông mày Hách Liên Tử Hiên có chút nhíu lại, nhìn về phía A Trần lại đối diện đôi con ngươi băng lãnh.

Chỉ là một cái liếc mắt đã khiến Hách Liên Tử Hiên tựa như lọt vào hầm băng, cả người đều rét run..

Nhất thời đáy lòng Hách Liên Tử Hiên hoảng hốt.

A Trần rất nhanh cúi đầu xuống phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì, chỉ tựa vào trong lòng Phượng Sở Ca, quấn quýt lấy Phượng Sở Ca muốn ăn bồ đào, hơn nữa còn muốn Phượng Sở Ca tự mình lột vỏ cho hắn.

Mà yêu cầu của A Trần, Phượng Sở Ca một mực khó có thể kháng cự.

Một lớn một nhỏ, hình ảnh này ngược lại thật ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play