"Vậy sao? Đáng tiếc.. Ta đã tính qua, giá trị những vật kia tổng cộng có 3800 vạn lượng bạc."

"3800 vạn lượng!" Phượng Triêu Dương mãnh liệt ngẩng đầu kinh hô.

"Ngươi nếu không tin có thể tự mình xem. Niệm tình ta đã ở Phượng gia một thời gian ngắn, ta cũng nhân từ giảm cho ngươi phần tiền lãi, nếu tính cả tiền lãi tổng cộng 4000 vạn lượng bạc. Hiện tại, ngươi chỉ cần giao 3800 vạn lượng là được."

"3800 vạn lượng, ta ở đâu có nhiều bạc như vậy?"

Hôm qua, bởi vì Phượng Thiển Tuyết hù chết Vân Nhị thiếu gia, Vân gia cũng đã đến yêu cầu Phượng gia bồi thường phí tổn.

E ngại địa vị Vân gia, Phượng gia không dám đắc tội chỉ phải bồi thường Vân gia hai ngàn vạn lượng.

Hai ngàn vạn lượng kia cơ hồ đã lấy hết toàn bộ Phượng gia, hiện tại nơi nào còn lấy được ra nửa điểm tiền?

"Bồi thường không được? Ta mặc kệ, các ngươi sử dụng đồ cưới của mẫu thân ta đây là đối với mẫu thân ta đại bất kính. Đồ cưới mẫu thân ta đều là vật hoàng thất, những vật kia bị các ngươi ném đi đây là không bảo quản tốt vật của hoàng gia, bất kể tội danh nào đều đủ cho các ngươi hưởng thụ đấy!"

"Phượng Sở Ca, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Phá đổ Phượng gia ta ngươi mới vui vẻ sao?"

"Phượng gia chủ, chứng vọng tưởng bị hại của ngươi không khỏi quá nặng đi, ta khinh thường phá đổ Phượng gia các ngươi. Vẫn là câu nói đó, ta chỉ muốn lấy lại tất cả những gì của mình, những thứ khác ta không thèm!"

Lấy về những vật thuộc về thân thể này, đền bù cho những đau khổ mà thân thể này phải gánh chịu.

Điều này có gì không đúng?

"3800 vạn lượng, Phượng gia chủ, không có thương lượng! Ngươi nếu không cho ta một câu trả lời, ta đây đành đi tìm hoàng thượng.."

Phượng Triêu Dương cho tới bây giờ cũng không nghĩ Phượng Sở Ca lại tuyệt tình như thế.

Hắn ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh như băng không có một tia tình cảm của Phượng Sở Ca.

Cho dù không cam lòng, hắn cuối cùng vẫn không thể không thỏa hiệp.

Chuyện này nếu nháo đến hoàng thất thật đúng là tội lớn.

Hơn nữa, hiện tại Phượng gia không còn hậu trường không có tài chính chèo chống, sớm đã không thể so với ngày xưa.

Hắn khẽ rũ mắt, cuối cùng ngẩng đầu lên..

"Tòa nhà lớn này hẳn có giá trị 3800 vạn lượng, trước dùng tòa nhà này thế chấp đi."

Phượng Sở Ca híp mắt, không nghĩ tới Phượng Triêu Dương cũng có ngày sảng khoái như vậy.

"Tốt! Phượng gia chủ, điều khoản thế chấp chính ngươi viết đi, tránh việc ngoại nhân đến lúc đó nói ta thế nào."

Lấy bút mực ra, Phượng Triêu Dương viết xuống giấy nợ thế chấp tòa nhà này.

Nói cách khác, kể từ hôm nay, trước khi Phượng Triêu Dương trả hết 3800 vạn lượng, tòa nhà này không thuộc về hắn nữa rồi.

"Phượng gia chủ, phòng này đã là của ta.. Vậy ta cũng không thể lưu lại một nhà các ngươi rồi." Phượng Sở Ca cười xán lạn nói, nhưng lại để bọn Phượng Triêu Dương triệt để sững sờ.

Nhưng Phượng Sở Ca đã ra quyết định, rất ít người có thể làm nàng thay đổi chủ ý.

Rơi vào đường cùng, Phượng Triêu Dương đành phải thu thập xong đồ đạc mang theo Nhị phu nhân cùng Phượng Thiển Tuyết vẫn luôn bao băng gạc khắp mặt, từ nơi này chuyển ra.

Cả nhà này triệt để hướng mọi thù hận lên người Phượng Sở Ca.

"Đi thôi phu nhân, chúng ta đi thôi. Đây không còn là nhà của chúng ta rồi." Thấy Nhị phu nhân một mực không muốn đi, Phượng Triêu Dương lôi kéo nàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play