Trên chiếc ghế vàng, nam tử lười biếng ngả người ra sau.
Một thân trường bào màu đen, những hoa văn màu vàng được phác họa ở góc áo, quý khí mười phần.
Hắn híp híp mắt nhìn như không đếm xỉa tới nhưng đôi mắt đen như lưu ly lại lóe ra hào quang thâm thúy, bọc lộ tài năng, cả người tản mát ra một loại khí tức phóng đãng, ngạo nghễ.
Môi mỏng hồng nhạt nở nụ cười yếu ớt nhưng khiếp người, tóc đen chỉ dùng một dải lụa tím búi lên, dung dị nhưng không hề rốt loạn.
Đôi mắt phượng trêu tức quen thuộc kia làm cho tâm Phượng Sở Ca rùng mình một cái.
Dĩ nhiên là hắn!
Người mà một đêm kia nàng từng gặp ở Phượng phủ, Đế Tuyệt Trần!
Bốn mắt chạm nhau lóe lên từng tia lửa.
Trong đôi mắt hẹp dài của nam tử lộ ra vài phần trêu tức, đôi lông mày chau lên nhìn Phượng Sở Ca..
Phượng Sở Ca nhìn về phía Đế Tuyệt Trần, lông mày có chút nhăn lại.
Đế Tuyệt Trần này luôn làm cho nàng có cảm giác có chút quen thuộc.
Sự quen thuộc này tuyệt đối không chỉ ở lần gặp mặt trong đêm hôm đó.
Giờ phút này cơ hồ tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn nam tử không biết từ đâu đến này.
Tướng mạo hắn quá mức tuấn mỹ, thậm chí nam tử đẹp nhất Vân Thiên học viện Vân Thiên Triệt còn muốn đẹp hơn rất nhiều.
Bọn nữ tử nhìn hắn, chỉ cảm thấy hô hấp không thuận, giống như là hít thở không thông.
* * *
"Quân thượng, ngài đã tới." Lão giả quay đầu nhìn Đế Tuyệt Trần, muốn đứng dậy lại bị Đế Tuyệt Trần ngăn lại.
Hắn dời đi ánh mắt, gật nhẹ đầu: "Dương trưởng lão, viện trưởng đã nói cùng ngươi?"
"Vâng.." Lão giả kia thì ra là Dương trưởng lão gật đầu một cái: "Chúng ta an bài cho người lớp tốt nhất, chính là nhất ban, tin tưởng quân thượng dạy sẽ rất nhẹ nhàng."