Edit: Rua Rabu

Up liền hai chương tạ lỗi 🙏

_______

Một trận sóng vỗ vào bãi cát, cuốn đi chiếc thùng nhỏ của Kiều Thất Tịch, nhưng mí mắt cậu một chút cũng không nhấc lên. Có thể thấy được hiện tại Kiều Thất Tịch mệt đến mức nào.

May mà Otis mắt sắc, động tác mau lẹ chạy đi ngậm về món đồ chơi mà nhóc gấu yêu thích, đặt ở nơi an toàn.

Mặc kệ nói như thế nào, nó đã nuôi tên nhóc gấu kỳ quái này lâu như vậy, đã quen rồi với những tính xấu của cậu.

Như là mệt liền nằm không nhúc nhích, cũng không phải vì giả chết hay bị bệnh mà chỉ là đang ngủ thôi.

Vừa mới kết thúc một cuộc hành trình trên biển vô cùng vất vả, Otis cũng mệt mỏi, thậm chí rất đói, dù sao thì đã có vài ngày không ăn cơm.

Nếu không phải có Kiều Thất Tịch bên người, Otis sẽ lập tức đi tìm đồ ăn, một bên di chuyển một bên khôi phục thể lực.

Nhưng hiện tại, Otis muốn canh chừng cho nhóc gấu của hắn, nơi nào cũng không đi.

Nó chỉ nằm sấp xuống vệ sinh bộ lông, sau đó nheo lại đôi mắt phơi nắng, chờ đợi cơ thể mỏi mệt dần dần khôi phục.

Một giấc này Kiều Thất Tịch ngủ rất say sưa, ngay cả trong lúc Otis liếm mặt cậu kêu cậu tỉnh dậy cũng không hề có một chút phản ứng.

Otis có chút lo lắng lại gần bên cậu, một cái tay to ôm lấy nhóc gấu, ánh mắt mang theo bất đắc dĩ liếc nhìn xung quanh.

Trong mắt người khác, chú gấu bắc cực này vẫn trưng ra một bộ mờ mịt, bình tĩnh, căn bản không ai biết được trong lòng nó đang có suy nghĩ gì.

Mãi đến khi bầu trời chuyển sang u ám, tầng mây che khuất ánh nắng mặt trời, nhiệt độ cạnh biển đã giảm xuống vài độ.

Gió thổi qua cũng có chút hơi lạnh.

Kiều Thất Tịch giật giật móng vuốt, che lại đôi mắt bị gió thổi, quay người chui vào lồng ngực Otis.

Đây là dấu hiệu sắp tỉnh.

Không lâu sau, Kiều Thất Tịch hoàn toàn tỉnh táo, nhấc cằm đặt lên cánh tay Otis rồi ngáp, sau đó liền sửng sốt nhìn hoàn cảnh thời tiết âm u trước mắt.

Cậu không quá yêu mến loại thời tiết này.

Nhưng Otis lại rất thích, bởi vì mát mẻ.

Kiều Thất Tịch bò dậy đội lên bé Vàng, chậm rãi đi theo Otis cùng thăm dò mảnh đất xa lạ này.

Vùng biển hoang vu phủ kín cát vàng và đá không mấy sạch sẽ.

Bốn con chân gấu càng đi càng bẩn.

Có đất cát mang ý nghĩa có thực vật, rốt cuộc đây không phải đảo nhỏ mà là rìa của một đại lục. Kiều Thất Tịch nhìn về phương xa, quả thật thấy được núi rừng rậm rạp.

Cỏ xanh cũng sinh trưởng nơi phần đất liền không bị nước biển ăn mòn.

Đương nhiên, hình ảnh đập vào mắt đầu tiên chính là một bãi nham thạch cao ngất ngưởng. Nó chịu sự ăn mòn của nước biển, tạo nên từng vòng từng vòng hoa văn.

Hàng ngàn con chim biển to như vịt trời đậu ở trên đó. Những kẽ hở bí mật giữa các nham thạch cất giấu những quả trứng mà bọn chúng dốc lòng chăm lo.

Nói chung, nếu những quả trứng này may mắn không bị gấu bắc cực ăn mất vào mùa hè thì có thể thuận lợi ấp ra chim non.

Tuy nhiên, Kiều Thất Tịch cảm thấy, người như Otis hẳn là sẽ không làm những hành động phá hoại hình tượng như là đào trứng chim đâu.

#Thật đáng mừng, hai chú gấu bắc cực đã thuận lợi lên bờ#

Trên diễn đàn nghiên cứu vùng địa cực, một bức ảnh được đổi mới kịp thời, chụp Kiều Thất Tịch và Otis cùng nhau bước chậm trên bờ biển.

: Chúng nó vừa mới kết thúc một chuyến đi xa, thoạt nhìn thật mỏi mệt.

: Chắc là đã đói mấy ngày rồi phải không? Không biết bữa ăn đầu tiên sau khi lên bờ sẽ là món gì nhỉ?

: Ây, thật đáng thương. Tốt nhất là có thể thừa dịp thủy triều lên bắt được cá voi trắng, hoặc là thịt thối mắc cạn trên bờ cũng được.

: Vào mùa hè gấu bắc cực có thể không ăn thịt, nhưng cảm giác bị đói vẫn khiến người khó chịu.

: Alexander còn nhỏ như vậy, Otis hẳn sẽ đi săn thú, chiếu cố nhóc giống như gấu mẹ vậy.

: Đúng vậy, tui thật ra cũng không lo lắng lắm hai chú gấu bắc cực này. Chúng nó đã tích trữ đủ lượng mỡ để có thể vượt qua mùa hè. Tui chỉ lo những con gấu bắc cực khác. Mong rằng tất cả chúng nó đều có thể thuận lợi.

: Chúc chúng nó may mắn.

Đúng là vào mùa hè, đồ ăn có thể kiếm được chỉ có cá voi trắng khi thủy triều lên hoặc là những động vật biển bị mắc cạn khác.

Đây là nguồn thịt duy nhất.

Nếu nói về thực vật thì gấu bắc cực quả thật có ăn một ít.

Nhưng Kiều Thất Tịch hẳn sẽ không chấp nhận được, trừ phi là những loại rễ có vị ngọt hoặc trái cây rừng đã chín.

Còn hiện tại thì, Otis mang theo nhóc gấu bắc cực đang đói khát đi dọc theo bờ biển, hình như không muốn từ bỏ việc đi săn con mồi có lượng thịt phong phú.

Chẳng qua nó cần tìm được một nơi thích hợp, ví dụ như vùng biển nông có đá ngầm hoặc mặt dưới của sườn đá dốc.

Những khoảng biển nông ấm áp thường là nơi lui đến của cá voi trắng.

Nhưng mà chỗ như vậy không dễ tìm, không ai xác định được khi nào thì tìm được một nơi như vậy.

Trước khi tìm ra được đồ ăn, bọn họ vẫn sẽ luôn di chuyển, cho dù như vậy sẽ có khả năng làm nhiều được ít, dù sao thì luôn luôn di chuyển như vậy sẽ làm tiêu hao càng nhiều năng lượng.

Nói đến đây, Kiều Thất Tịch cũng là một người có tính kiên nhẫn cao, nếu không thì cậu sẽ không chọn địa chất học làm chuyên ngành của mình.

Vì thế, cho dù đi theo Otis rất lâu nhưng cậu không hề cảm thấy bất an hay mất kiên nhẫn.

Chỉ là bị đói bụng mà thôi, cũng không có nguy hiểm tiềm tàng hay thời tiết ác liệt, vẫn còn có thể.

Otis dừng lại ngửi ngửi mùi vị trong không khí khi có một trận gió thổi qua, sau đó dẫn Kiều Thất Tịch nhằm một hướng tiếp tục đi.

Hành động như vậy lặp lại hai lần khiến nhóc gấu bắc cực chú ý. Đôi mắt to tròn xoe của cậu ngay lập tức sáng ngời. Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ Otis ngửi được mùi của đồ ăn!

Kiều Thất tịch đã đói vài ngày, hiện tại rất là phấn khởi, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Otis đúng là đã ngửi được mùi đồ ăn, hơn nữa, mùi của nó đậm vô cùng.

Đối với con người mà nói thì mùi vị này khá khó ngửi, nhưng đối với gấu bắc cực vào thời gian này thì lại là một bữa ăn ngon khó gặp.

Đó là một cái xác cá voi rất to, hẳn là đã bị mắc cạn ở bờ biển một đoạn thời gian, nội tạng đã sớm bị nước biển đào rỗng, chỉ còn lại một cái khung xương và vài miếng thịt đỏ đỏ, xám xám.

Những chiếc xương sườn dựng thẳng đứng, có chút cảm giác giống như trong những bộ phim khoa học viễn tưởng.

Kỳ thật, đây không phải là điểm làm Kiều Thất Tịch chú ý nhất. Cậu bất ngờ hơn ở chỗ bên xác con cá voi này đã có vài con gấu bắc cực.

Bọn chúng hiện tại vẫn còn khá mập mạp, chỉ có điều bộ lông không còn trắng phau nữa, mặt mày phờ phạc, hẳn là đã lên bờ được một quãng thời gian rồi.

Những chú gấu này vì tranh giành thức ăn thường hay nảy ra xung đột, lâu lâu gầm lên vài cái, hoặc trực tiếp tấn công lẫn nhau.

Tình hình trông rất căng thẳng.

Otis và Kiều Thất Tịch nếu đã lại đây thì không thể tránh khỏi trở thành đối thủ tranh giành miếng ăn của chúng, hiển nhiên sẽ không được chào đón.

Kiều Thất Tịch là người đầu tiên bị đe dọa, bởi vì cậu là một chú gấu con, khí thế còn yếu ớt.

Đối với việc này Kiều Thất Tịch chỉ là bám sát theo Otis, không hề phản ứng với con gấu kia.

Còn Otis lại nhìn nhìn nó, nhe răng ra đe dọa lại, âm thanh phát ra hùng hồn, trầm thấp hơn con gấu kia rất nhiều.

Con gấu bắc cực kia nhanh chóng quay đầu đi không còn nhìn chằm chằm hai người nữa, hiển nhiên nó đã biết rằng nhóc gấu bắc cực có người bảo kê.

Nhưng mà nó không rõ ràng lắm vì sao một con gấu đực mạnh mẽ, to lớn lại bảo vệ một chú gấu con như vậy.

Việc này chỉ có gấu mẹ mới làm thôi.

Otis đuổi đi con gấu xám mập kia rồi quay đầu cọ cọ Kiều Thất Tịch còn đang bị giật mình. Cả một chuỗi hành động khiến người nhìn vào cảm thấy ấm áp vô cùng.

Kỳ thật Kiều Thất Tịch không hề bị dọa sợ. Chỉ cần cậu không đến gần phạm vi chiếm lĩnh của con gấu kia, nó hẳn sẽ không thật sự ra tay tấn công.

Nhưng nhóc gấu thật sự quá đói. Cho dù cậu chưa từng ăn qua thịt ôi thiu, lại vẫn nhìn tòa thịt trước mặt chảy nước miếng, chẳng sợ nó tỏa ra mùi vị vô cùng gay mũi.

Otis mang cậu đến một mặt khác của xác cá voi, sử dụng hàm răng sắc bén của mình để xé mở lớp da dày cứng rắn, lộ ra phần thịt chưa bị ôi vì nhiệt độ thấp.

Là thịt đỏ.

Kiều Thất Tịch nuốt nuốt nước miếng, đứng lên dùng móng vuốt bám vào cá voi, duỗi dài cổ liếm thịt.

Otis ăn ngấu nghiến, trong giây lát đã ăn được vài miếng.

Kiều Thất Tịch:......

Lùn cũng là tội lỗi sao?

Thiệt là đáng giận mà. Otis xé mở lớp da sao lại ở vị trí cao như vậy, không thể xé ở nơi thấp một chút sao, để cậu cũng có thể ăn được.

Bởi vì dáng người hơi thấp bé, Kiều Thất Tịch chỉ có thể trông mong nhìn Otis ăn trước, thuận tiện khẩn cầu Otis có thể nhanh chóng nhớ lại ở đây còn có thêm một nhóc gấu bắc cực đang đói bụng chực chờ.

Kỳ thật Otis không hề quên nhóc gấu bắc cực. Nó ăn trước lớp thịt bên ngoài, sau đó cắn xuống lớp thịt mới hơn ở bên trong, quay đầu đưa cho Kiều Thất Tịch.

Máy bay không người lái từ trên cao chụp được hình ảnh chú gấu lớn ngậm thịt cúi đầu đút cho gấu nhỏ. Một con cúi đầu, một con duỗi dài cổ, vừa ấm áp lại tràn đầy tình cảm, khiến mọi người không nhịn được khóe miệng giơ lên.

Kiều Thất Tịch, chú gấu con đang ôm lấy xác cá voi khổng lồ, rốt cuộc ăn được miếng thịt đầu tiên, tâm tình kích động suýt tí thì bị nghẹn.

Otis vẫn tiếp tục cắn xé da cá voi. Nó ăn luôn lớp thịt không mới mẻ lắm ở tầng ngoài, nhường phần thịt vẫn còn tươi mềm bên trong cho Kiều Thất Tịch ăn.

Cảm thấy con cá voi này còn có thể ăn được rất lâu nên Otis không có mở ra cái bụng ăn. Nếu được, nó và Kiều Thất Tịch sẽ ở đây trong thời gian dài, mãi cho đến khi ăn xong xác cá voi mới thôi.

Nhưng cũng có thể đoán được càng về sau sẽ có càng nhiều gấu bắc cực ngửi được mùi mà đến.

Cho dù cái xác này to đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ bị ăn sạch trong thời gian ngắn.

Đương nhiên, tạm thời thì bọn họ là không còn đói bụng. Đây là kinh hỷ bất ngờ, không phải con gấu nào cũng có thể gặp được.

Nhóc gấu bắc cực hạnh phúc mà ăn thịt, cảm giác vận khí của chính mình cũng còn rất tốt.

Nghĩ thử xem, nếu mùa hè này lại đến hai con cá voi mắc cạn, vậy có thể an tâm vượt qua.

Nói không chừng khi mùa đông đến, bản thân sẽ béo lên 5 tới 10 ký.

Tuy vậy, điều đó là không thể có khả năng xảy ra, gặp được một cái đã là may mắn trong may mắn rồi.

Đã như vậy, hai con gấu - Âu khí tràn đầy - bắc cực cúi đầu ngấu nghiến ăn cơm.

Một Otis đã đói bụng mấy ngày, có thể một hơi ăn xong 50 ký đồ ăn, thậm chí càng nhiều.

Đặc biệt là trong tình huống này, nó có thể ăn bao nhiêu liền sẽ ăn bao nhiêu. Nó cũng hy vọng Kiều Thất Tịch sẽ giống nó, cho nên không ngừng đưa thịt cho cậu.

Mà sức ăn của Kiều Thất Tịch có hạn, đương nhiên không có khả năng một hơi ăn nhiều như Otis.

Rất nhanh, bé Vàng của cậu đã chất đầy thịt mà cậu không ăn kịp, vừa nhìn liền cảm thấy áp lực nặng nề nha!

Đây là sinh hoạt tại dã ngoại sao, khi đói thì muốn hóp cả mặt, lúc có ăn thì lại quá nhiều.

Thật sự ăn không vô.

Otis, đủ rồi, dừng tay, không phải, dừng miệng ——

Thiên nhiên khuân vác công - Otis, ngậm thịt quay đầu, phát hiện thùng nhỏ của nhóc gấu đã chất đầy thịt không kịp ăn.

"......"

"......"

Otis nghiêm túc nhìn nhóc gấu, hai mắt to tròn thâm thúy phảng phất như đang nói: Lão đệ, ngươi sao lại thế này?

"Cách......" Cùng nó nhìn nhau một lát, Kiều Thất Tịch ợ một hơi đầy mùi vị cá voi.

Dưới ánh mắt hận sắt không thành thép của Otis, cậu mệt mỏi ngồi xuống, từ bỏ cố gắng.

Otis từ trước đến nay luôn chiều cậu, sau khi xác định cậu không còn ăn nữa, liền tự mình xử lý sạch đống thịt còn lại.

Ăn được một lúc thì lại có những con gấu bắc cực khác đến gần.

Nhìn mấy cái đầu láo liên kia liền biết bọn chúng đã ăn được lửng dạ trước khi lại đây tìm việc.

Những con gấu đói đến dạ dày kêu vang sẽ không có tâm trạng làm ba chuyện rảnh rỗi này.

Otis quay đầu nhìn đối phương, trực tiếp nhe răng phát ra âm thanh cảnh cáo, động tĩnh so với ban nãy chưa ăn càng thêm bá đạo, khí thế cũng càng thêm mạnh mẽ.

Nhất thời, bầu không khí bình tĩnh chuyển sang giương cung bạt kiếm.

Kiều Thất Tịch ngồi cạnh nó cảm thấy không ăn no Otis có thể lấy một địch mười, ăn no rồi thì quả thật thiên hạ vô địch.

Đương nhiên, đây là cách nói cường điệu, mà dù sao thì cũng rất hung ác.

Tóm lại con gấu bắc cực bị đe dọa kia cũng không dám lại gần, tự mình đi tìm một nơi vô chủ mà ăn.

Kiều Thất Tịch khá ngạc nhiên, chuồn lẹ như vậy sao?

Nhưng trong lòng cậu thật ra có chút sùng bái, nhìn lại Otis, trong ánh mắt nhiều hơn một chút kính sợ.

Nghĩ thầm, không hổ là gấu dữ đã từng chịu thương súng đạn, toàn thân đều tản ra khí thế hung ác đặc trưng của đại lão phương Bắc "Nhìn giề? Còn nhìn liền tẩn mi!"

Nghiêm túc tự hỏi, phương bắc động vật cũng được, phương bắc người cũng tốt, xác thật đều tương đối......trực tiếp.

Kiều Thất Tịch ở phương nam, mọi người đều nói tính cách cậu văn nhã, nho nhã lễ độ, chính là kiểu thư sinh điển hình vậy.

Muốn cậu chủ động đánh nhau, đời này phỏng chừng không có khả năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play