Edit by Rùa

PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (13)

_

____

Sau khi nhìn thấy hình ảnh flycam mọi người mới nhận ra được cái thùng nhựa kia không phải vô duyên vô cớ xuất hiện trên tảng băng trôi mà là tài sản của nhóc gấu bắc cực.

A, này……

Mọi người đều thật kinh ngạc. Không nghĩ tới, gấu bắc cực hoang dã lại còn biết mang theo đồ vật mình thích, hơn nữa còn là trong quá trình Nam tiến….

Chỉ có thể nói, quá đáng yêu.

Tên nhóc gấu bắc cực này sinh sống trong hoàn cảnh sinh tồn ác liệt vẫn có thể giữ được bản tính hoạt bát rộng rãi, thật là hiếm thấy.

Cũng từ đó chứng minh chú gấu bắc cực thành niên đang nuôi nấng nó hẳn là rất thương yêu, chiếu cố nhóc, cung cấp ăn mặc đầy đầy đủ đủ.

Mọi người nhìn thấy gấu bắc cực lớn vẫn luôn không ăn thịt, chí ít là kể từ lần đầu bọn họ thấy nó qua flycam đến hiện tại.

Băng trôi dần dần hòa tan, gấu lớn vẫn luôn yên tĩnh nằm ngủ, chỉ có đôi khi bị nhóc gấu con quấy rầy mới nhấc lên chân trước vỗ vỗ cu cậu nghịch ngợm.

“Nó đang nghỉ ngơi dưỡng sức.” Giáo sư nói: “Dù sao tảng băng sắp tan hết, kế tiếp phải trải qua một đợt bơi marathon mấy trăm km trên đại dương. Điều này sẽ khiến cho nó tiêu hao hết tất cả tinh lực.”

“Huống hồ nó còn mang theo một con gấu con.” Người thanh niên đang thảo luận với thầy mình có chút lo lắng mà nói: “Gấu bắc cực đực thật sự có thể thuận lợi đưa gấu con đến bờ giống như gấu mẹ sao?”

Giáo sư lắc đầu: “Đây đại khái là trường hợp đầu tiên trong tự nhiên, vì vậy cần phải cẩn thận theo dõi.”

Bên này, Kiều Thất Tịch cuối cùng cũng chú ý đến Otis đã qua mười mấy tiếng vẫn không đứng dậy ăn cơm.

Bình thường đến lúc này nó đã có thể ăn hai đợt rồi, nếu đồ ăn đủ thì ba đợt cũng có nữa cơ.

Hiện tại lại không ăn.

Kiều Thất Tịch ngay từ đầu rất lo lắng, có phải Otis bị bệnh rồi không?

Vì thế cậu cưỡng ép mở ra mí mắt của Otis, phát hiện tròng mắt rất bình thường, không có tơ máu, không bị vẩn đục, sâu sắc long lanh, chỉ là có chút muốn trợn trắng mắt vì bất đắc dĩ.

Xin lỗi……

Kiều Thất Tịch ngay lập tức loại bỏ khả năng Otis bị bệnh. Sau một lượt lăn lộn mệt mỏi, cậu cuộn tròn dựa vào người Otis, suy nghĩ vì cái gì Otis lại không ăn thịt.

Chẳng lẽ một con vật như Otis lại có suy nghĩ chừa đồ ăn cho đối phương giống như bản thân mình sao?

Ai……

Mặc dù biết rõ không thể lấy tư duy nhân loại để đi đoán suy nghĩ của động vật, nhưng mà chỉ mới nghĩ đến khả năng này, trong đầu Kiều Thất Tịch liền tưởng tượng ra một đống tình tiết khiến bản thân......cảm động bù lu bù loa.

Rồi lại, chính mình có giỏi giang gì mà có thể may mắn được Otis vô tư chăm sóc chở che như thế.

Trong thế giới tự nhiên ác liệt, tất cả đều trở nên rõ ràng, thuần khiết. Giữa động vật với nhau không hề có loại quan hệ lợi và hại, cho nên Otis không phải vì đạt được lợi ích gì từ cậu mới quan tâm chăm sóc cậu tốt.

Nghĩ đến đây, Kiều Thất Tịch khụt khịt cái mũi, trong lòng càng quyết tâm về sau cố gắng tự mình săn được hải báo cho Otis dưỡng lão, báo đáp công ơn nó đã nuôi nấng mình.

Kiều Thất Tịch thấy đồ ăn vẫn còn dư lại một nửa. Cậu cảm thấy trước khi băng tan chỉ một mình mình không thể ăn xong được.

Cậu nghĩ nghĩ, dùng mõm cắn xuống một miếng thịt đưa đến miệng Otis.

Otis: “……”

Đáng thương Otis, vốn dĩ định dành thời gian nghỉ ngơi, đáng tiếc nhóc con của nó tinh lực tràn đầy, quá cần nó bồi bạn.

Thôi kệ, sự kiên nhẫn của Otis dành cho nhóc gấu là không có giới hạn. Nó nhấc lên mí mắt, ngậm lên miếng thịt nhóc đưa qua, sau đó đưa lại bên mép nhóc con, dỗ đối phương ăn cơm.

Kiều Thất Tịch: “……”

Cậu đang rất mừng khi thấy Otis cắn miếng thịt, kết quả Otis lại không ăn còn tặng lại cho cậu.

Thật sự không đói bụng sao?

Nhóc gấu bắc cực quay đầu sang một bên, lui về sau từng bước, tỏ vẻ bản thân không ăn, không những vậy, cậu còn kéo nguyên con hải báo đến đặt trước mặt Otis.

Cậu phát ra thanh âm cao thấp, dùng bàn chân vỗ vỗ mặt băng, ý bảo Otis ăn đi.

Otis không hiểu hành vi của Kiều Thất Tịch cho lắm, đồ ăn còn sót lại không nhiều, tự mình ăn không ngon sao?

Nhưng mà Otis vẫn luôn chiều chuộng nhóc gấu con mình nuôi. Vì muốn cậu cao hứng, mặc dù đã không còn cần ăn cơm, vẫn cúi đầu nhai thịt cho bé con nhìn.

Kiều Thất Tịch nào biết rằng chính mình đang được Otis dỗ. Cậu thấy Otis cuối cùng cũng ăn cơm liền yên tâm.

Bữa ăn cuối cùng, bọn họ ăn sạch thịt hải báo còn dư lại.

Điều đáng nói là khi nhiệt độ lên cao, phần thịt hải báo còn dư lại không có bị đóng băng. Mùi vị vẫn còn khá tốt.

Đoạn hình ảnh nhóc gấu bắc cực đem xương cốt hải báo vứt xuống biển bị flycam chụp được. Bức ảnh này không ngoài dự kiến được mọi người thảo luận nhiệt liệt.

: Tên nhóc con thật thông minh! Làm như vậy có thể giảm bớt tải trọng cho tảng băng.

: Được thật sự, mau để nó thay ta đi học!

: Hu hu hu, dễ thương quá ~

: Nhìn xem nó vội vã như thế nào kìa, dọc theo đường đi chỉ có nó là bận rộn nhất.

: Bộ hậu cần.

Sau bữa ăn khoảng năm tiếng, tảng băng rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng của hai chú gấu bắc cực, thoáng cái liền có dấu hiệu chìm xuống.

Otis nhảy xuống biển đầu tiên, bơi ở phía trước một lúc. Trong quãng thời gian này, Kiều Thất Tịch vẫn luôn đứng trên băng.

Nhưng cậu đã đội xong bé Vàng, chuẩn bị sẵn sàng gia nhập cuộc đua marathon đại dương bất cứ lúc nào.

Khi tảng băng không còn chịu nổi cân nặng của Kiều Thất Tịch, cậu mở to mắt nhảy xuống biển, bám theo sau Otis, bắt đầu cuộc hành trình di cư phương Nam đầu tiên trong đời.

Nhóc gấu bắc cực cuối cùng cũng xuống biển, cái thùng vàng nhỏ trên đầu cậu vô cùng bắt mắt.

Trong những hình ảnh flycam gần đây nhất, tầm nhìn từ trên cao bao quát toàn bộ đại dương bao la rộng lớn, nơi nơi đều là một màu xanh lam thăm thẳm.

Hai cục trắng một lớn một nhỏ, điểm xuyến thêm một vệt vàng, ẩn hiện giữa khung ảnh biển cả rộng lớn này.

So sánh với biển cả mênh mông khiến người cảm thấy áp lực, hai chú gấu bắc cực trông thật nhỏ bé, yếu ớt.

Mọi người không khỏi lo lắng cho bọn chúng. Họ vô cùng hy vọng hai chú gấu này có thể thuận buồm xuôi gió mà tới được đích đến.

Trước khi nhảy xuống biển Kiều Thất Tịch không hề hay biết mình sẽ phải đối mặt một hồi bơi lội mấy trăm km.

Cũng may là cậu không biết, cho nên không có quá nhiều áp lực tâm lý.

Tất nhiên cũng không phải nói là bọn họ cần phải một hơi bơi hết mấy trăm cây số. Trên đường đi vẫn sẽ có các hòn đảo lớn nhỏ làm điểm dừng chân.

Vận may tốt còn có thể kiếm được đồ ăn lót dạ.

Lại nói, khả năng định hướng của gấu bắc cực thật sự khiến người cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ nhớ kỹ từng ly từng tí một con đường hồi nhỏ đã đi cùng mẹ. Từ đó về sau, mỗi năm đều lặp lại lộ tuyến này.

Hiếm khi xảy ra việc lạc đường.

Kiều Thất Tịch xem như là một con gấu bắc cực “mất trí nhớ”. Nếu như không phải nhờ vào có Otis dẫn dắt, năm nay không hề nghi ngờ gì cậu hẳn phải chết. Bởi vì ngay cả con đường di cư phương Nam cậu đều không nhớ rõ.

May mà có Otis bơi ở phía trước chỉ đường.

Cho đến hiện tại số lần Kiều Thất Tịch xuống biển không nhiều, nói chung chính là kỹ thuật bơi của cậu rất bình thường. Lúc này vì đuổi theo Otis, không muốn cản trở nó, cậu không thể không nước đến chân mới nhảy, bắt đầu suy xét những cách bơi lội càng nhanh càng tốt.

Ví dụ như, bơi tự do được con người nghĩ ra là cách bơi nhanh nhất. Nếu kết hợp với bản thân gấu bắc cực điều kiện, cậu tưởng tượng một chút mình là một con cá tự do, èo, hẳn là không có con cá nào sẽ múp míp, núng nính như mình nhỉ?

À, có cá voi cọp[1]?

Nhưng mà thân mình cá voi cọp rất trơn nhẵn, người ta không cần gắng sức bơi nhanh.

Còn cá mặt trăng[2]?

Kỳ thật Kiều Thất Tịch vẫn luôn không hiểu được cá mặt trăng, loại cá dùng “cả đống” làm đơn vị tính số lượng này, vì sao vẫn chưa bị tuyệt chủng?

Là do thịt của nó ăn không được sao?

Cho nên mới có thể để nó ở trong biển không cần nhúc nhích, có thể nằm ăn no chờ chết hử?

Có chút hâm mộ.

Mặt trời dần lên cao, ánh nắng chói chang làm phần đầu của gấu bắc cực bị phơi nóng, nhưng phần thân được ngâm trong nước thì vẫn rất là mát mẻ.

Vậy có tính là đang chịu đựng băng hoả dày vò không nhỉ?

Otis bơi không nhanh không chậm, hẳn là sợ nhóc gấu theo không kịp. Đôi khi nó còn quay đầu lại nhìn xem, tựa như trong ký ức mẹ của nó từng đối xử với nó khi còn nhỏ vậy

May thay Kiều Thất Tịch không có bị tụt lại phía sau, cậu vẫn bám theo rất sát. Trải qua 50 cây số, cậu rốt cuộc đặt chân lên hòn đảo thứ nhất. Đây là lần đầu tiên cậu một hơi bơi xa đến vậy, cơ thể bủn rủn không hề có sức lực. Sau khi lên bờ một lúc lâu, hai chân cậu vẫn còn run rẩy, cả người đều run.

Ngay cả Otis cũng bước đi chậm chạp, có thể thấy được quãng đường này có bao nhiêu gian khổ.

Cái đảo nhỏ này trụi lủi, không có một chút bóng dáng của cây cối, có thể đoán được trước đây bị băng bao phủ. Bây giờ băng tan hết chỉ còn lại một bãi đất cát cằn cỗi. Ngay cả điều kiện để thực vật phát triển cũng không có. Bởi vì nơi này nhiệt độ không khí vẫn là rất thấp, cho dù là mùa hạ, cũng sẽ duy trì trên dưới -10 độ.

Hai chú gấu bắc cực không thể ở đây tìm thấy đồ ăn, chỉ có thể xem như là một trạm dừng ven đường để nghỉ ngơi, dưỡng sức.

Thật sự không có đồ ăn sao?

Hình như là vậy, nếu không Otis sẽ không trực tiếp tìm một chỗ nằm xuống nghỉ ngơi.

Không những vậy, nó còn ôm theo nhóc gấu bắc cực cùng nằm xuống. Nếu nó có thể nói chuyện, hẳn là định đi an ủi cậu nhóc đang kiệt sức ở trong lồng ngực mình: Mau ngủ đi, ngủ rồi liền không thấy đói bụng.

Kiều Thất Tịch:…… Tui tin anh tui làm quỷ.

Thôi vậy, Kiều Thất Tịch cũng không có sức lực lăn lộn. Cơ hồ trong khoảnh khắc nằm xuống cậu liền đi vào mộng đẹp.

Ôm Otis cùng nhau ngủ trên đảo nhỏ không biết bao lâu, Kiều Thất Tịch rốt cuộc từ từ tỉnh lại.

Bên tai văng vẳng âm thanh sóng vỗ, mực nước biển hình như đã dâng lên một chút so với lúc ban đầu bọn họ mới vào bờ. Băng ở Bắc cực đều đang tan rã, trở thành nước chảy về đại dương.

Nhóc gấu bên người hết nhìn đông lại nhìn tây khiến Otis cũng tỉnh lại. Nhưng nó hình như không định khởi hành ngay lập tức. Nó chớp chớp mắt, rồi chậm rãi nhắm lại một lần nữa.

Như thế này thì tốt, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, cứ như vậy đi, ở đây thêm một lát.

Thành Rome cũng không phải xây xong trong một ngày[3]. Cuộc di cư phương Nam của gấu bắc cực cũng không phải một ngày là có thể hoàn thành.

Hai chú gấu bắc cực ôm nhau ngủ ngon lành, mà những nghiên cứu viên đi theo quay chụp bọn chúng lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Gấu bắc cực không phải sợ nóng sao?

Khi mùa hè đến, nhiệt độ trên đảo nhỏ hẳn lại khoảng -15 độ, không lạnh cũng không nóng. Những chú gấu bắc cực bị ánh nắng mặt trời phơi đôi khi sẽ cảm thấy nóng, tóm lại chính là tuyệt đối không phải lạnh, càng sẽ không cùng đồng bọn ôm nhau sưởi ấm.

Nhưng chú gấu bắc cực đực mà bọn hộ đang theo dõi này lại khiến người mở rộng tầm mắt. Nó dường như rất yêu thích chú gấu con này, sự chiều chuộng gần như tràn ra màn hình. Có vài hành động cùng suy nghĩ đến cả con người đều cảm thấy ấm áp, yêu mến.

: Nó là một người anh tốt.

: Cũng có thể là ông bố tốt.

: Phải biết rằng, làm bố không thể “mới” như vậy. Nhìn bộ lông trên người nó trắng tinh, thoạt nhìn hẳn còn rất trẻ.

: Ôi trời, hai con gấu này từ đầu chụp được? Tôi hình như biết lai lịch của hai đứa nó!

Một cái bình luận khiến cho mọi người chú ý. Người phát bình luận đúng là nhân viên của trạm cứu trợ trên đảo Greenland.

Hắn ngẫu nhiên lướt diễn đàn một chút.

: Xin hỏi ngươi là?

: Nhân viên trạm cứu trợ động vật hoang dã Greenland, đã từ cứu rất nhiều gấu bắc cực.

: Được, chúng ta ib một lát, nếu thân phận xác định, tôi sẽ chia sẻ toạ độ vị trí cho anh.

Qua việc trao đổi thông tin, bọn họ xác định hai chú gấu bắc cực này chính là đã trở về tự nhiên khoảng 2 tháng Otis và Alexander.

Từ nay về sau, hai chú gấu này ở trên diễn đàn cuối cùng cũng có tên tuổi. Thi ra chú gấu lớn tên Otis, gấu nhỏ tên Alexander. Cả hai đều không phải cha con hay anh em, có thể nói là không hề có cùng huyết thống. Chúng nó chỉ là làm hàng xóm với nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở trạm cứu trợ.

Những người biết chuyện ở trên diễn đàn vui vẻ chia sẻ, tuổi tác và thời gian không hề ngăn cản hai chú gấu này thành lập tình hữu nghị sâu đậm, sau khi được thả về tự nhiên không lâu đã tìm tới nhau, sau đó vẫn luôn ở cùng nhau.

: A, câu chuyện này cũng quá đáng yêu, quá ấm áp.

: Những thằng nhóc đô con này đã dùng hành động chứng minh những cuộc kết hôn chóng vánh cũng có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc sau này.

: Cám ơn Alexander gặp được Otis, cám ơn Otis chăm sóc Alexander. Sau này chúng nó còn có rất nhiều mùa hè~

: Đây là câu chuyện làm người cảm thấy vui vẻ nhất trong năm nay.

: Cho nên nói Otis còn chưa đến 5 tuổi? Điều này là cho mình có chút lo lắng, mùa xuân sang năm nó sẽ rời đi Alexander sao?

: Có lẽ sẽ không, Otis là một con gấu bắc cực đặc biệt.

: Alexander cũng thật đặc biệt. Tui rất thích nó tự chăm chút vẻ bề ngoài của mình. Nó là một cậu bé vừa đáng yêu lại cool ngầu haha.

Kiều Thất Tịch trong khi còn đang ngái ngủ thì đã nhận được rất nhiều lời khen từ khắp nên trên thế giới. Đây là đỉnh cao mà cậu chưa từng trải nghiệm qua khi còn là con người.

[1] Cá voi cọp hay còn gọi là cá voi sát thủ là một loại cá voi có răng thuộc họ cá heo đại dương.

[2] Là một loài cá biển cỡ lớn có màu sắc sặc sỡ và thân ngắn, thường lặn xuống dưới vùng nước sâu nơi có nhiệt độ thấp

[3] Lấy từ câu tục ngữ tiếng Anh Rome wasn’t built in a day ý chỉ những việc quan trọng không phải ngày một ngày hai là có thể làm xong

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play