GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC

Chương 11: Bữa ăn cuối cùng

Edit by: Rùa Rabu

_

_______

Kiếm cơm, nói ra thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng ở trên mảnh đất bao la nơi vùng Bắc cực này, cả quá trình tìm kiếm thức ăn không hề đơn giản.

Kiều Thất Tịch cũng từng bị đói bụng. Giống như lúc này, bọn họ tốn rất nhiều thời gian đi qua bãi phi lao để đến vùng biển cuối cùng vẫn còn bị đóng băng. Ở chỗ này, bọn họ càng ngày càng gặp nhiều gấu bắc cực đang bận bận rộn rộn tìm kiếm đồ ăn.

Đám gấu bắc cực đứng trên mặt băng đã không còn quá dày này, một bàn tay gấu đánh xuống liền có thể làm vỡ nát mặt băng, tạo thành một cái hố nhỏ rồi từ đó bắt lấy con mồi nằm phía dưới.

Ngay cả Otis cũng không phải dễ dàng có thể bắt được.

Nó đập vỡ một miếng băng, nhưng con mồi lại chạy. Nó đuổi theo một đường, thẳng cho đến khi con mồi bơi vào biển sâu nơi không bị đóng băng, nghênh ngang rời đi.

Kiều Thất Tịch duỗi dài cái cổ. Cậu cơ bản không có biện pháp làm chủ vùng biển mãnh liệt tuyết trắng một màu này.

Otis ngơ ngác nhìn chăm chú vào phương hướng con mồi rời đi, hơi hơi thở dốc. Tuy nhiên, nó rất nhanh liền điều chỉnh phương hướng, tiếp tục tìm kiếm con mồi khác ở xung quanh.

Nơi này sắp bị nước biển bao phủ, hai chú gấu bắc cực di chuyển trên mặt băng tràn ngập những vết nứt, tám con chân ướt nhẹp. Kiều Thất Tịch phát hiện, trên một khối băng trôi ở đằng xa có một cái bóng đen, hẳn là hải báo.

Nhưng là có chút xa.

Nếu tốn công tốn sức bơi qua bên kia, đối phương lại chạy mất, vậy thì mất nhiều hơn được.

Otis hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống cậu, mặc dù dừng lại nhìn tên hải báo xa xa kia nhưng không có hành động gì tiếp theo.

Có lẽ hải báo phía bên kia cũng phát hiện bọn họ, nhưng nhờ vào khoảng cách, hai bên chỉ có thể từ xa quan sát, từng tên ở trong lòng khẩu nghiệp vài câu.

Hải báo: Thằng nhóc con, dám qua đây ta cho mi tay không mà về.

Gấu bắc cực:.

Đa số gấu bắc cực có thể động thủ sẽ không ba hoa chích chòe, phát hiện không thể ra tay liền sẽ quay đầu rời đi. Có sao nói vậy, ở Bắc cực không phải chỉ có một con hải báo.

Kiều Thất Tịch đầu đội bé Vàng rất có cái giá mà đuổi kịp bước chân tiêu sái của Otis, tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm con mồi trên biển băng.

Đi đi một lúc, cậu phát hiện hai người cứ như lấy hải báo làm trọng tâm mà vòng một vòng tròn.

Vị trí bên này tương đối dễ dàng tới gần hải báo mà không làm kinh động đối phương.

Otis chìm vào trong nước, Kiều Thất Tịch ở cạnh bờ biển ngoan ngoãn chờ, không phát ra một chút thanh âm.

Trên mặt biển xanh lam, một con gấu bắc cực bơi về phía bờ bên kia lặng yên không một tiếng động.

Con hải báo đang phơi nắng kia cũng không nhận ra đang có nguy hiểm tới gần.

Kẻ thợ săn giảo hoạt gấu bắc cực, ngoi lên từ một ụ tuyết phía sau nó, sau đó dò ra hơn nửa người.

Mặt biển không hề yên tĩnh, tạo điều kiện giúp gấu bắc cực che giấu bản thân, chính nó cũng có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi.

Nhóc gấu ở đằng xa vào thời khắc quan trọng này liền ngay cả lỗ tai cũng không dám động đậy. Cậu nín thở, giống một bức tượng đá, dõi theo tình hình chiến đấu nơi xa.

Ăn no hay nhịn đói, quyết định bởi lúc này!

Nếu có thể bắt được con hải báo cân nặng tốt đẹp kia, Kiều Thất Tịch thề, cậu sẽ ăn nhiều thêm hai cục mỡ béo.

À đúng rồi, đây là một con hải báo đực, trọng lượng gần như nặng gấp hai lần hải báo cái.

Một con gấu bắc cực muốn sống sót qua một năm, ít nhất cần ăn 40 con hải báo.

Trong đoạn thời gian ngắn ngủi còn sót lại trước khi biển băng hòa tan này nếu có thể bắt được con hải báo kia, Otis và Kiều Thất Tịch liền an toàn.

Dựa vào lượng năng lượng hấp thu được từ nó, bọn họ có thể sẽ không quá vất vả trong quá trình chờ đợi mùa đông đến.

Những lúc săn mồi, Otis luôn luôn rất kiên nhẫn. Hiện tại chưa phải là lúc nó cảm thấy đúng thời cơ, nhưng giữa chừng lại xảy ra chút chuyện, nó ngửi thấy được mùi của gấu bắc cực xa lạ.

Một vị khách không mời mà tới. Trước khi nó lại đây, Otis quyết định sớm kết thúc thời gian quan sát của mình, rốt cuộc cũng bắt đầu phát động tấn công con hải báo kia.

Đối phương nghe được động tĩnh, lập tức vung đuôi hướng biển lao đi, Otis theo sát nó, cùng nhau lặn xuống biển.

Nếu so về bơi lội thì hải báo càng linh hoạt. Otis ở trong nước tác chiến thật dễ dàng vuột mất cơ hội.

Mặc dù vậy nó vẫn cắn chặt hải báo, bộ lông trên người theo đầu chuyển động mà tạo thành gợn sóng ở trong nước.

Lo sợ nước gây ra lực cản ảnh hưởng đến khả năng phát huy tối đa của mình, nó liều mạng kéo con mồi hướng về bờ. Lúc này, bốn chi cứng cáp gây ra tác dụng lớn, chỉ cần hải báo bị cắn, nó liền khó có thể bỏ qua tử địch của mình.

Phía trên bờ biển, Kiều Thất Tịch nôn nóng chờ đợi.

Otis ở dưới nước khiến cậu khó có thể nhìn ra được tình hình. Điều này làm cho lòng cậu không yên tâm nổi.

Bỗng nhiên, vị khách không mời mà đến đã được Otis đoán trước kia lúc này chậm rãi xuất hiện.

Sự hiện diện của nó làm nhóc gấu bắc cực bối rối, bởi vì khoảng cách giữa hai người có lẽ không tới 50 mét.

Đây là một khoảng cách tương đối nguy hiểm.

Cho nên Kiều Thất Tịch suy xét trong chốc lát liền quyết định nhanh chân nhảy xuống biển, bơi hướng Otis.

Đang đi săn Otis, rầm một tiếng thoát lên bờ, trong miệng ngậm con mồi còn đang thoi thóp. Ngay sau khi lên bờ, nó không quan tâm cả người ướt dầm ướt dề, chỉ lập tức cắn chết con mồi!

Sau đó lấy chân đè lên, rồi mới ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm kiếm nhóc con của mình. Nhưng mà nó không tìm ra hình bóng quen thuộc trên bờ biển, ngược lại là thấy được một con gấu xa lạ.

Otis cũng không ngoài ý muốn, ánh mắt nó nhanh chóng xẹt qua gương mặt của đối phương, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm nhóc gấu bắc cực đang bơi ở trong biển.

Giữa mặt biển xanh thẳm xuất hiện hình ảnh vô cùng bắt mắt, là chiếc thùng nhựa màu vàng ở trên đầu Kiều Thất Tịch, thật giống một nét vẽ nổi bật trong một bức tranh phong cảnh.

Kiều Thất Tịch thề, cậu chưa từng có lúc nào bơi nhanh như vậy, không phải là vì đồ ăn, mặc dù đúng là đang đói meo. Sở dĩ phải bơi hối hả gắng sức như vậy là vì nếu không nhanh thì sẽ thành bữa ăn của con gấu bắc cực lạ kia.

Otis rũ nước trên người, sau khi xác định Kiều Thất Tịch có thể tự mình bơi đến thì nó liền đưa tầm mắt phóng tới con gấu bắc cực kia.

Khí thế lúc này của nó, rất là hùng hổ.

Cứ như đang muốn nói cho tên xâm lấn kia rằng, nơi này đã có chủ, mau cút, nếu không ta liền cắn chết mi.

Các loài động vật có khứu giác nhạy bến đều sẽ nhờ vào mùi vị để phân biệt đó là kẻ thù hay đồng bọn, không những vậy, cũng có thể nhờ vào mùi vị để xác định đối phương mạnh hay yếu.

Con gấu bắc cực kia biết được rằng Otis còn trẻ lại khỏe mạnh, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ là nó bị mùi máu tươi hấp dẫn đến thèm nhỏ dãi, làm bụng đói kêu càng vang dội. Nó không rời đi, có lẽ định ngồi chờ một bữa ăn ngon còn sót lại của đối phương.

Nhưng mà nó sao lại không nghĩ đến một chuyện là, trong thời điểm khan hiếp đò ăn như vậy, con hải báo đực này cũng đủ cho cả nhà Otis ăn mấy bữa, làm sao Otis có thể có khả năng chỉ ăn một lần rồi bỏ đi được.

Tục ngữ nói vọng sơn bào tử mã[1], dùng để miêu tả tình hình hiện tại của Kiều Thất Tịch rất là phù hợp.

Cậu thấy Otis bơi nhẹ nhàng như vậy, còn tưởng răng bản thân cũng có thể làm được.

Kết quả cậu không được.

Cũng không phải nói không kiên trì nổi, mà là vì đuối quá.

Kiều Thất Tịch không hề có gánh nặng mà giơ lên hai chân trước lấy xuống bé Vàng để kê phía dưới mình. Thùng rỗng là một cái phao thiên nhiên, có thể nâng được phần cằm của cậu. Tuy rằng sức nổi này đối với thể trọng của một con gấu như cậu mà nói có vẻ nhỏ bé đáng thương nhưng muỗi mặc dù ít nhưng cũng là thịt.

Dù sao thì chắc chắn có ích hơn là mang ở trên đầu vô công rồi nghề như vậy. Coi bộ Otis hẳn là gấp muốn chết khi thấy thằng nhỏ nhà mình lằng nhà lằng nhằng như vậy. Hận không thể tự mình nhảy xuống nước cõng nhóc gấu lên bờ.

Nếu để Kiều Thất Tịch phát biểu ý kiến thì cậu chỉ muốn nói, cậu và Otis, một người làm gì cũng chậm chạm, một người hấp ta hấp tấp, lại có thể hòa bình ở chung, chỉ có thể nhờ vào rào cản ngôn ngữ giúp đỡ mà thôi.

Nếu không Otis sẽ ngày ngày giáo dục cậu, để cho cả cái nhà gà chó không yên.

Trở lại chính chủ, Otis phía bên này kiên nhẫn chờ đợi một thời gian rất lâu, nhóc gấu lằng nhằng cùng bé Vàng của cậu rốt cũng cũng chậm rì rì bơi đến cạnh mép băng.

Kiều Thất Tịch ném thùng lên trước, sau đó nâng chân lồm cồm bò lên bờ.

Trước khi xuống biển, cậu là một nhóc gấu trắng đẹp trai lai láng. Sau khi xuống biển, cậu thành một đống giẻ lau trắng biết thở hổn hển trông rất cực kì chật vật.

Kiều Thất Tịch mệt mỏi, nằm trên mặt băng nghỉ ngơi. Otis lo lắng cậu, lại gần ngửi mũi cậu. Cái chân gấu lớn có thể một tát đạp ngất hải báo đặt ở trên người nhóc gấu nhẹ nhàng đúng mực ấn ấn.

Kiều Thất Tịch nằm trên tảng băng, phát ra âm thanh rầm rì hưởng thụ. Cậu biết Otis không phải là đang mát xa cho mình, dù sao gấu bắc cực nào có biết những thứ đó.

Chắc là thấy cậu mệt quá bảo cậu nghỉ ngơi dưỡng sức? Ầy, thôi đừng nghĩ nữa. Chỉ là cơ bắp sau một trận bơi đang ê ẩm được xoa bóp đúng là rất thoải mái.

Còn về phần ý đồ thật của Otis thì, hẳn là định xem cậu đã chết chưa?

Không muốn để nó lo lắng thêm, Kiều Thất Tịch bò dậy nhanh chóng rũ sạch nước.

Kỳ thật cũng không phải rất mệt.

Chỉ là do quán tính của con người

Trước khi tới đây, bọn họ đã đói bụng khá lâu, cơ thể cần hấp thu gấp năng lượng.

Otis thấy nhóc gấu an toàn hồi phục, liền cũng nhau ăn cơm. Giống như những lần trước, tên to xác này luôn cho nhóc gấu ăn trước, chính mình ăn sau. Như vậy là có thể cảnh giác hoàn cảnh xung quanh, để tránh có tình huống đặc biệt xảy ra.

Huống chi bên kia bờ còn có một con gấu bắc cực đang nhăm nhe phá rối, bơi tới cướp ăn bất cứ lúc nào.

Kiều Thất Tịch ăn ngấu nghiến no nê xong, đến phiên cậu chờ Otis ăn cơm.

Nhóc gấu không làm việc đàng hoàng, giờ đây thay đổi tính nghịch ngợm ngày xưa, trở nên nghiêm túc không ít. Bởi vì cậu có chút lo lắng, phần thịt hải báo còn dư lại sẽ hấp dẫn thêm nhiều gấu bắc cực đến tranh giành.

Nhưng may mà, nơi bọn họ đứng như một cái đảo nhỏ giữa hồ, đúng là dễ thủ khó công, địa thế được các nhà quân sự ưu ái. Cho dù có mười con gấu bắc cực bao vây tấn công, cũng có thể ném con mồi đi để bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau, còn mình và Otis có thể nhân cơ hội chạy trốn.

Đám gấu bắc cực trên vùng đất băng tuyết đầy trời này hẳn là nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày tụi nó gặp phải một con gấu từ nghiên cứu binh pháp Tôn Tử.

Kiều Thất Tịch: Chỉ là xem qua, xem qua thôi ha.

Otis ăn gì cũng mau lại còn ăn nhiều. Bởi vị thật đói bụng, nó một hơi ăn gần 50 ký thịt.

Đây là số liệu dành cho một con gấu bắc cực ở trạng thái đỉnh cao.

Huống hồ, Otis còn lâu mới tiến vào trạng thái đỉnh. Nó vẫn còn có không gian tiến bộ.

Ăn xong đầy đủ đồ ăn, chú gấu bắc cực trắng khổng lồ kiếm đi vết máu trên bên mép và móng vuốt.

Móng vuốt gấu bắc cực xác thật cứng rắn nhưng cũng không phải là không thể bị thương tổn, nếu bị thương cần nhanh chóng xử lý.

Sau mỗi lần Otis đi săn, Kiều Thất Tịch sẽ xem xét tình trạng hàm răng khoang miệng cùng móng vuốt của nó.

Trước kia từng có một trường hợp như thế này.

Một con gấu bắc cực bị gai đâm ở chân, vẫn luôn không được lấy ra, vì thế mà cả cái chân đều bị sưng to, chảy mủ, không cách nào lành hẳn.

Là một nhóc gấu thích bày trò như Kiều Thất Tịch, cậu có thể tùy ý kiểm tra móng vuốt của Otis bởi nó đã bị cậu lăn qua lộn lại thành thói quen.

Nó không hiểu cậu vì sao lại thích chơi với bàn chân mình như vậy nhưng vẫn luôn kiên nhẫn, chiều theo.

Nhưng Otis không thích bị kiểm tra khoang miệng. Mỗi khi Kiều Thất Tịch có ý đồ lấy tay cạy miệng nó thì nó dù cho không nổi cộc với Kiều Thất Tịch thì cũng sẽ nỗ lực né tránh.

Giống như hiện tại, thằng nhóc gấu ăn no nhàn rỗi này, tinh lực tràn đầy, hứng thú bừng bừng nhìn về móng vuốt và miệng của nó.

Xui thay, diện tích tảng băng trôi này khá là có hạn, không thể để nó tìm ra được chỗ trốn.

Nói thật, hàm răng và móng vuốt vô cùng quan trọng trong cuộc đời gấu bắc cực. Kỳ thật không chỉ mỗi lần đi săn xong nên kiểm tra mà còn phải mỗi ngày đều đánh mấy lần mới tốt.

Nếu như có thể, Kiều Thất Tịch hy vọng Otis sống được lâu một chút, chẳng sợ già rồi không thể đi săn, vẫn còn có cậu, một con gấu trẻ hơn vài tuổi.

Cậu sẽ cố gắng đi săn nuôi lại Otis, cho nên phải bảo vệ thật tốt hàm răng!

Nơi thiên nhiên không có sẵn bàn chải đánh răng, nhưng vẫn có thể dùng lông trên tay gấu xoa vài cái, cũng đạt được hiệu quả làm sạch.

Còn nước biển là thiên nhiên nước súc miệng, có thể có tác dụng sát trùng.

Chỉ cần mỗi ngày dành thời gian vài phút chăm sóc răng, về già rồi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh xấu nổi xé không nổi thịt.

Tình huống trước mắt chính là, làm một đầu gấu biết suy nghĩ, Kiều Thất Tịch mỗi ngày đều kiên trì đánh răng.

Xả xì trét xong cũng sẽ cọ vài lần trên mặt tuyết, và còn không quên ở trên đống tuyết lăn lộn tắm rửa

Dưới sự quấy nhiễu không ngừng của nhóc gấu tràn đầy tinh lực này, Otis dứt khoát quay lưng lấy tay ôm đầu, vùi vào trong bụng.

Kiều Thất Tịch bó tay với nó, chỉ có thể chờ đến cơ hội tiếp theo.

[1] Nguyên văn 望山跑死馬: Nghĩa là nhìn núi có vẻ gần nhưng thật ra ngựa chạy mệt chết vẫn chưa tới đích

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play