Đồng tử Mộ Thiên Kiều hung hăng co rụt lại, sửng sốt một lúc lâu không sợ hãi mà lên tiếng: "Mới vừa tốt nghiệp đi tìm công việc thật không dễ dàng, nếu như cô không muốn trước tiên có thể ở bên này thực tập rèn luyện, sau này lại đi sang trụ sợ chính".
"Không cần". Cố Niệm xua tay: "Bây giờ tooi cũng không nghĩ, Mộ đổng vẫn là nên nhượng lại cơ hội này cho người khác đi, tôi không thể chịu đựng được".
Cuối cùng Mộ Thiên Kiều tức giận: "Cố Niệm!".
Cố Niệm nhướng mày để nhìn ông ta: "Như thế nào, ông còn muốn giáo huấn tôi?".
Tại sao, ông ta đến từ đâu?
Cuối cùng thì Mộ Thiên Kiều bình tĩnh lại, ân cần chỉ bảo: "Cô không cần kháng cự như vậy, tôi chỉ là muốn đền bù mà thôi".
"Miễn". Cố Niệm nói chuyện rất không khách khí, giọng nói vô cùng châm chọc: "Ông có thể bồi thường như thế nào, mẹ tôi đã không chịu khổ vô ích trong nhiều năm như vậy, cho nên không cần ở chỗ này giả bộ làm người tốt, sói đuôi to!".
Nói xong cô cũng không quay đầu lại mở cửa bước đi.
Vừa rồi ở trước mặt Mộ Thiên Kiều đùa giỡn một phen, Cố Niệm cảm thấy rất thư thái, nhưng giá phải trả chính là, cô bị mất việc, thế nhưng không sao cả, cho dù chết đói cô cũng sẽ không tiếp nhận cái gọi là bồi thường của Mộ Thiên Kiều.
Lúc trước mẹ sinh bệnh, cô đi tìm Mộ Thiên Kiều vay tiền, cuối cùng lại nhận được một sự sỉ nhục, Mộ phu nhân cầm một sấp tiền ném vào mặt cô: "Đủ rồi chứ?".
Mộ phu nhân còn nói một cách khinh thường: "Cầm tiền liền cút đi, thật không biết dạy con cái kiểu gì, không có gương mặt".
Rõ ràng năm đó Mộ phu nhân mới là tiểu tam, Mộ Thiên Kiều bám lấy kẻ quyền quý và thay lòng đổi dạ, cưa lại bạn gái cũ, nhưng vì cái gì cuối cùng hai người lại là vợ chồng mẫu mực, vợ chồng tình thâm.
Thời điểm đứng ở cửa công ty, đột nhiên Cố Niệm cảm thấy trong lòng ngực vô cùng hận.
Nếu như lúc trước Mộ Thiên Kiều cho cô mượn tiền, mẹ sẽ không chậm trễ việc điều trị dẫn đến việc oxy cung cấp lên não không đủ trở thành người sống thực vật, cô cũng sẽ không đánh mất sự trong trắng cùng với tôn nghiêm biểu cảm cũng không phải muốn chết muốn sống ôm lấy đùi Giang Diệc Sâm, sau đó sống cuộc sống tạm bợ, nhận hết sự thờ ơ.
Trong hai mươi năm đầu đời, cô có mẹ cùng, cuộc sống ngày trước tuy không giàu có, nhưng nguyện vọng của cô mẹ đều cố gắng thỏa mãn.
Hiện tại cô hai bàn tay trắng, chẳng qua chỉ là món đồ chơi của Giang Diệc Sâm mà thôi.
Bảy tháng này, nói đổi sắc mặt liền đổi sắc mặt.
Trong nháy mắt mưa xối xả liền tới, nhanh chóng cuốn gói cả thành phố.
Cố Niệm không mang theo ô, cô cứ như vậy không chút sợ hãi đi vào bên trong làn mưa, họ nói rằng ngày mưa là ngày tốt nhất để khóc, cho nên hiện tại cô không kiêng nệ gì mà chảy nước mắt, vừa đi vừa khóc, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của người đi trên đường.
Nước mưa hòa cùng nước mắt rơi xuống, cuối cùng cô cảm thấy hơi mệt, ngồi xuống ghế dài ở trên phố.
* * *..
Bên trong xe Bently màu đen tràn đầy hơi lạnh, Giang Diệc Sâm bắt chéo hai chân, các ngón tay hơi uốn cong, phân phó tài xế: "Như thế này đưa tôi đi Minh Kính đài, buổi tối có một buổi tiệc tối, sáng mai sáu giờ đi vào trong đó chờ tôi".
Tài xế gật đầu: "Được, Giang tiên sinh".
Giang Diệc Sâm đem tầm mắt hướng ra bên ngoài, mưa bụi dày đặc rơi xuống, cả thế giới chìm trong sương mù.
Với một cái nhìn vô tình như vậy, anh chợt nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế, chìm trong suy nghĩ.
Mới đầu anh còn không nhận ra, nhưng Cố Niệm đưa tay lên lau mắt rồi hít một cái thật mạnh.
Giang Diệc Sâm nhíu mày thật sâu, ánh mắt lướt qua một hồi, nhớ lại chuyện dường như đã lâu lắm rồi, vào một buổi trưa nóng bức của mùa hè, một cô gái nhỏ ngồi khóc dưới gốc cây si trong khuôn viên trường mà không quan tâm đến hình ảnh của mình.
Cố Niệm lau nước mưa trên mặt, chuẩn bị đứng dậy tìm một chỗ trốn thì đột nhiên đôi giày da đen xuất hiện trước mặt, những hạt mưa rớt xuống biến mất ngay lập tức.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu.
Người đàn ông dưới chiếc ô lớn có khuôn mặt đẹp trai và biểu cảm lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT