Cố Niệm cúi mặt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Diệc Sâm, cô biết rằng thoạt nhìn giống như hòa nhã nhưng ẩn sâu trong đôi mắt là nhất định là u tối không nhận ra được, vành mắt đỏ ửng giọng nói vừa lo lắng vừa nhanh: "Tôi không sao".
Nói xong cô cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, cắn răng đứng dậy, lập tức vội vàng rời đi.
Vào gian phòng thay đổi, Cố Niệm dựa vào cánh cửa, thở một hơi một dài nhẹ nhõm. Nhịp tim rất nhanh, như thể muốn bay ra khỏi lồng ngực, lòng của cô mới bình tĩnh lại được một chút.
Nước hoa quả ở trên người vừa dính lại vừa nhớt, Cố Niệm cởi lễ phục ra, rồi bước vào phòng tắm để rửa sạch vết dơ trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ và gọn gàng.
Cố Niệm ngàn vạn lần cũng không đoán được Giang Diệc Sâm cùng Hạ Vãn Vãn liên hoan đêm tại đây, Hạ Vãn Vãn là tân diễn viên, lại là người phát ngôn dưới sự quản lý của tập đoàn Giang thị, không biết là nhu cầu thương mại hay là nguyên nhân khác. Giang Diệc Sâm bất luận tham gia yến tiệc nào, thế nào cũng là Hạ Vãn Vãn.
Cô ngồi ở trên giường trong chốc lát, gửi lời nhắn cho Tần Khả Ngộ: "Thật xin lỗi, Khả Ngộ, chị có việc phải về trước". Đứng dậy, mở của phòng, liền nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài.
Giang Diệc Sâm một tay chống cánh cửa, ánh mắt sắc bén nhìn cô.
Đường ra vào tất cả đều bị anh chặn hết, Cố Niệm muốn đi cũng không được, chống lại khuôn mặt của người đàn ông, giả vờ bình tĩnh mà mở miệng nói: "Tôi hiện tại phải đi về".
Giang Diệc Sâm cười lạnh một tiếng, đưa tay cố trụ bả vai Cố Niệm, trực tiếp đem Cố Niệm đẩy vào bên trong.
Đóng mạnh cánh cửa, Cố Niệm còn không có kịp giãy dụa, đã bị Giang Diệc Sâm đè trên cánh cửa.
Một tay Giang Diệc Sâm chặn trên cánh cửa, trên cao nhìn xuống cô, trên môi có nụ cười nhạt: "Tới nơi này làm cái gì?".
Hơi thở mát lạnh của anh vuong vấn trên chóp mũi Cố Niệm, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập nhanh của mình, nhưng mà cô vẫn phải giả vờ giữ bình tĩnh mạnh mẽ mà nói: "Đến đây để chơi".
Cho phép anh cùng Hạ Vãn Vãn đến, không lẽ cô không được đến sao?
Nào có đạo lý này.
Giang Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn, nhẹ nhàng nâng cằm của cô, bờ môi bạc mỉa mai: "Đến chơi hay là.. theo dõi tôi?".
Theo dõi?
Cố Niệm thề cô tuyệt đối không có nghĩ cái này.
Cô thật sự chỉ là bị Tần Khả Ngộ kéo tới, chỉ là không nghĩ tới đúng lúc bắt gặp Giang Diệc Sâm như thế này.
Thấy cô không nói lời nào, Giang Diệc Sâm tới gần cô, môi bạc kề sát bên tai của cô: "Không nói lời nào, ngầm thừa nhận".
Dường như cảm nhận được Cố Niệm run rẩy, nụ cười của Giang Diệc Sâm càng sâu thêm, môi của anh dọc theo vành tai của cô xuống phía dưới, cuối cùng rơi vào bên môi của cô, thanh âm khàn khàn thâm trầm: "Lời nói của tôi đối với cô đã quên rồi sao?".
Giang Diệc Sâm cùng cô nói qua trong lời nói không phải quá nhiều, cho nên những gì anh nói qua chính mình vẫn còn nhớ rõ, đơn giản chính là không cần quản chuyện của anh, không cần mưu toan điều tra nắm trong tay hành vi của anh, thật lòng chỉ là một bà Lăng vô hình, cô cũng không muốn nói gì về cô ấy.
Bởi vì vừa mới tắm rửa qua, trên người Cố Niệm có loại mùi hương mát lạnh, thêm làn da trắng nõn, bóng loáng và mềm mại của cô, nắm lấy trái tim của Giang Diệc Sâm, anh nhắm mắt lại và nghĩ đến bộ dáng của người dưới thân tối qua.
Đôi mắt Giang Diệc Sâm ngay lập tức liền u tối, há miệng cắn đôi môi mềm mại của cô.
Đại não của Cố Niệm đột nhiên trống rỗng. Sau khi cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, toàn thân cô cương cứng, cô vừa giận lại vừa sợ hãi, đưa tay và đẩy anh ra: "Anh buông tôi ra đi".
"Buông cô ra?". Giang Diệc Sâm nhướng mày và cười xấu xa: "Nếu tôi nói không thì sao?".
Môi anh ở trên mặt cô, cảm giác lạnh lẽo và mềm mại khiến Cố Niệm cảm thấy lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT