Tác giả: Khúc Nhất Nhất

Cố Niệm thiếu chút nữa đem sữa phun ra hết.

Ánh mắt của người đàn ông này là ý gì hay đọc được suy nghĩ của người khác?

Trên mặt của cô lộ ra sự chột dạ, đỏ mặt xấu hổ vô cùng.

Giang Diệc Sâm buông cái thìa trong tay xuống, bên môi thản nhiên cười: "Như thế nào? Cô mất hứng".

Cố Niệm nhất thời sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu cười vẻ mặt chân thành: "Không không có, Hạ Vãn Vãn rất xinh đẹp, diễn rất tốt, lần sau có cơ hội giúp tôi xin chữ ký".

Giang Diệc Sâm hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ở trên bàn trà đổ chuông.

Giang Diệc Sâm ra hiệu, Cố Niệm vội vàng đứng lên giúp anh lấy điện thoại ở bên đó.

Điện thoại hiện rõ ba chữ "Hạ Vãn Vãn" làm cho bước chân của cô có chút ngừng trệ, buổi sáng liền gọi điện cho anh. Thế nhưng cô giả vờ bộ dạng rất bình tĩnh, vẻ mặt mỉm cười: "Hạ tiểu thư gọi tới".

Giang Diệc Sâm thản nhiên lên tiếng, tiếp nhận điện thoại từ trong tay cô, ấn nút nghe.

Thanh âm Hạ Vãn Vãn kiều mỹ lại vừa điềm đạm: "Diệc Sâm, anh có đến buổi liên hoan tối không?".

"Ân, tôi đến sau".

Giang Diệc Sâm tắt điện thoại, tầm mắt hướng qua cô thản nhiên nói: "Đêm nay tôi ra ngoài".

Cố Niệm trong lòng nghĩ thật tốt quá, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn cố gắng kiềm chế, cô cắn chặt môi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh đêm nay có quay lại không?".

Ánh mắt của Giang Diệc Sâm cực kỳ sắc bén di chuyển trên người cô một hồi, không hề nói tiếp, đưa cho Cố Niệm chi phiếu: "Bên trong có mười vạn, coi như là bồi thường tối hôm qua, còn nữa, chuyện của tôi cô không cần quản".

Điều này có nghĩa là gì, đây là xem cô như công cụ làm ấm giường sao, cảm giác được chính mình bị làm nhục, nhưng mà tiền ở trước mặt, tự tôn và vân vân, cô cũng không thể xem xét, cho nên nàng mím môi, nói lời cảm ơn, đưa tay tiếp nhận.

Giang Diệc Sâm ghét bỏ nhìn cô một cái, giơ tay ném tờ chi phiếu xuống đất rồi rời đi.

Cố Niệm tức giận đến phát run, sửng sốt đứng tại chỗ rất lâu, thẳng cho đến khi nghe tiếng đóng cửa truyền đến, bản thân mới bình phục lại tinh thần rồi ngồi chồm hổm xuống nhặt tờ chi phiếu trên mặt đất lên, Giang Diệc Sâm đúng là không cần tốn chút sức lực nào để nhục nhã cô, lúc trước anh đáp ứng yêu cầu của cô, lấy cô cũng vì để nhục nhã cô sao.

Ngồi chồm hổm thẳng đến khi cô cảm thấy hai chân tê rần, một giọt mắt chảy xuống, nếu có thể cô cũng không muốn như vậy, cho dù Giang Diệc Sâm đối với cô như thế nào, cô cũng phải nhịn.

Có lẽ một ngày nào đó, anh chán ghét vì không còn hứng thú, hoặc là người anh muốn sống trọn đời quay trở về thì có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc.

Tới kúc trời gần tối, Cố Niệm quay lại phòng thay đồ tìm một chiếc váy dài màu xanh lam, che đậy khá cao, đem mấy vết xanh tím trên người cô che đi, còn mấy dấu vết màu đỏ thì cứ coi như là bị muỗi đốt.

Khi cô đem cái váy cất vào túi xách, Tần Khả Ngộ cũng đem xe tới dưới lầu.

Tần Khả Ngộ lái chiếc xe Infiniti màu đỏ phiên bản giới hạn đến trước khu nhà Cố Niệm, nhìn thấy Cố Niệm nhịn không được mà phun trào: "Bảo an tiểu khu kia cũng thật là nghiêm khắc, như thế nào cũng bắt em dừng xe lại xuất trình giấy tờ rồi mới cho em tiến vào".

Tinh Hà Nhã Uyển là tiểu khu có giá cao nhất, nó được tập đoàn Giang thị phát triển, mà tổng tài của Giang thị cũng chính là Giang Diệc Sâm.

Giang Diệc Sâm như là một nhân vật thần thoại trong suy nghĩ của Cố Niệm, anh ấy hơn cô năm tuổi, hai người từng học cùng một trường học, Cố Niệm đã thích anh từ lâu. Cho đến bây giờ đã mười năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play