Trên mặt Cố Niệm không có trang điểm, dù sao cô cũng không cần xuất hiện, Hạ Vãn Vãn đến đây liếc mắt liền nhận ra, một hồi sau cô cảm thấy suy nghĩ, sau đó đem kịch bản giao cho đạo diễn, nói: "Bắt đầu đi!".

Lần đầu tiên diễn, tuy rằng chỉ cầm lộ một cái bóng, nhưng Cố Niệm vẫn có chút khẩn trương, cô không nhịn được nắm chặt tay.

Hôm nay Hạ Vãn Vãn tình trạng không được khỏe, thời gian rất lâu vẫn không nhập được vào vai diễn, đạo diễn hô dừng vài lần, đối với Hạ Vãn Vãn này nói không có gì, nó chỉ làm khổ Cố Niệm.

Cô cùng Hạ Vãn Vãn đang ở cùng trong một phân đoạn, tới thời điểm lộn xộn ập đến, Hạ Vãn Vãn người đóng vai người vợ được cưng chiều tận trời giữ vị trí cao, bình tĩnh tao nhã, mà còn lại là cô thất kinh, bị dao chém vào bên mình, theo đó ngã xuống đất.

Tuy rằng là đạo cụ, nhưng ngã trên người cũng là đau, hơn nữa đạo diễn quá khắc khe về chi tiết, Cố Niệm ngã trên mặt đất là thật, nhưng liên tiếp ba lần, cánh tay của cô bởi vì ngã xuống đất mà bầm tím không chịu nổi.

Thời điểm cuối cùng ngã xuống một lần, khuỷu tay cô đập mạnh xuống đất, đau đến nỗi nước mắt cô trào ra.

Đạo diễn lại hô một tiếng "Dừng", nhìn ra được hắn có chút tức giận: "Vãn Vãn, ngươi sao lại thế này? Nếu không đạt, hôm nay tất cả mọi người đừng nghĩ đi ngủ".

Hạ Vãn Vãn cúi đầu, dường như rất có lỗi: "Thực xin lỗi, đạo diễn Phùng, ngài cho tôi hai mươi phút, tôi sẽ điều chỉnh tốt".

Cố Niệm từ trên mặt đất đứng lên, vừa kéo tay áo lên vừa nhìn, khớp xương khuỷu tay đã muốn gãy, máu đang chảy ra, cô nhíu nhíu mày, lấy tay bịt xung quanh miệng vết thương.

Bây giờ đã hơn sáu giờ tối, Hạ Vãn Vãn nghỉ ngơi trong chốc lát, khi cô ấy quay lại trạng thái đã được điều chỉnh tốt, lần này cô ta cũng không làm khó dễ, một cái đã vượt qua.

Cố Niệm bị ngã đã muốn chết lặng, sau khi kết thúc trận đùa giỡn này, buổi quay phim hôm nay cũng đã xong, cô lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị thay quần áo đi về, ai ngờ Hạ Vãn Vãn ngồi phía trên cao thong thả đi đến trước mắt cô: "Diễn không tồi, ngươi nghĩ muốn tiến vào giới giải trí?".

"Không nghĩ!".

"Tôi đây lại tò mò, ngươi tới nơi này làm cái gì?".

Cố Niệm cảm thấy người phụ nữ này thật phiền, lại không quen, nhiều lắm thấy mặt một lần mà thôi, hỏi đông hỏi tây không biết là mình rất bà tám sao?

Hạ Vãn Vãn thấy cô không nói lời nào, còn nói: "Nếu là vợ hợp pháp, không phải đau khổ như vậy, anh ấy không cho cô tiền?".

Cô ta là người phát ngôn của tập đoàn Giang thị, cô ta vẫn nghĩ Giang Diệc Sâm sẽ đối xử với cô không giống với cô ta, nhưng đêm đó, anh ấy đã vứt bỏ mình vì người phụ nữ này, l úc sau quay lại, vội vàng xử lý một hồi rồi lại rời đi.

Hạ Vãn Vãn cắn môi, bỗng nhiên sinh ra một tia không cam lòng cùng với phẫn nộ.

"Hạ tiểu thư, chúng ta không quen, người là một đại minh tinh, không nên nói chuyện với một người nhỏ bé như tôi, tôi phải đi về, tạm biệt". Cố Niệm không muốn cùng cô ta nhiều lời, tránh né lời nói của cô ta, hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ lịch sự sau đó quay đầu bước đi.

Bị Hạ Vãn Vãn làm chậm trễ như vậy, bây giờ trời đã hoàn toàn tối, có vẻ như trời sắp mưa, Cố Niệm trở lại phòng thay đồ, đi đến tủ đựng đồ, s au khi mở ra, cô thấy quần áo, giày dép và điện thoại di động đều đã biến mất.

Đại não cô nhất thời trống rỗng, ở đây nó lộn xộn, thậm chí còn không biết mặt của những người ở đây, cô bụm cái trán, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân ở phía sau.

Cố Niệm hoảng sợ, bỗng nhiên quay lại, cánh cửa đang mở đột nhiên đóng lại, sau đó rõ ràng là tiếng khóa cửa lại. Cô vội vàng chạy đến mở cửa, nhưng đã không còn kịp rồi.

Cánh cửa bị người khóa từ bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play