Đến khi Lâm Lam bị chóng mặt buông ra, tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ mờ mịt nhìn Phan Đào trước mặt mình. Thấy Lâm Lam ngơ ngác, Phan Đào lúc này mới có chút ngại ngùng ho khan một cái, liền xuống giường, xoay người đi đến bàn lấy rượu giao bôi.

Mới vừa đem rượu lấy tới, vén màn lên, đối mặt hắn lại là một bọc gấm lớn căng phồng. Phan Đào nhỏ giọng thở dài một cái, đem ly rượu đặt ở một bên, rồi mới dè dặt cẩn thận kéo bọc lớn trước mặt, nhỏ giọng khuyên: "Tiểu Lam, làm sao vậy, rượu giao bôi còn chưa uống mà, sao lại trốn lại?" Bọc lớn vẫn không có động tĩnh, chỉ là chăn đắp giữ càng chặc hơn, Phan Đào thấy vậy, lại cẩn thận nằm xuống, bao quanh bọc lớn nói: "Tiểu Lam? Nàng tức giận sao?"

Lần này, bọc lớn mới có động tác, dần dần cách xa chỗ Phan Đào nằm, xong mới phát ra thanh âm rầu rĩ: "Chàng là tên lừa gạt, ta sẽ không lại tin tưởng chàng nữa!" Phan Đào vờ như không hiểu, hỏi: "Tên lừa gạt? Ta lừa gạt nàng cái gì?" "Chàng nói muốn ta đi ra uống ly rượu giao bôi, kết quả ······ chàng chính là tên lừa gạt." Thanh âm tố cáo bí hơi từ bên trong bọc lớn phát ra.

"Ta không có lừa gạt nàng a, nàng nhìn xem ta đã đem rượu lấy tới rồi." Phan Đào nhỏ nhẹ khuyên nhủ, nhưng mà Lâm Lam vẫn thờ ơ làm thinh.

Lâm Lam núp ở trong bọc gấm, nghe bên ngoài chăn truyền đến một tiếng vang kỳ quái, sau đó lại không có thanh âm nữa, một hồi sau, vẫn không nghe được tiếng Phan Đào, chẳng lẽ, hắn đi rồi?! Lâm Lam có chút sợ hãi kéo chăn, bắt đầu ở bên trong lo lắng bất an, nếu như đêm tân hôn bị chồng lạnh nhạt, độc thủ phòng không, e rằng đến cả người làm trong phủ, bản thân chỉ sợ cũng không có mặt mũi đối diện.

Chẳng lẽ là mình vừa nãy quá tùy hứng rồi? Lâm Lam vẻ mặt khổ sở nhíu thành một cái mặt bánh bao, kỳ thực nàng cũng không biết tại sao, bản thân vốn dĩ không phải như vậy, nhưng mà cứ đối diện Phan Đào liền đặc biệt thích giở ra tiểu tính tình, kỳ thực cũng chỉ là muốn Phan Đào hống dỗ nàng một chút, kết quả không nghĩ tới, mới vừa giở cái tiểu tính tình liền trực tiếp đem người hù chạy. Nằm ở trong chăn, cảm giác dường như đã qua rất lâu, lại hình như cũng chưa qua bao lâu, vẫn luôn không nghe được động tĩnh, Lâm Lam lòng càng thêm nặng nề.

Do dự một chút, vẫn là chuẩn bị đi ra xem một chút, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thật sự là đi ······ Lâm Lam có chút ảm đạm rủ xuống hai mắt, nhưng vẫn dùng sức lắc đầu một cái, sau khi cấp bản thân hảo hảo cổ động một chút, mới mở ra chăn mền trên người ló đầu ra nhìn.

Không có, không có, đều không có. Lâm Lam mở màn, đem toàn bộ phòng tân hôn đều quan sát một lượt, vẫn không phát hiện bóng dáng Phan Đào, tức thì tâm như chìm xuống đáy cốc, nhưng còn không chịu buông tha nhìn tủ quần áo bên cạnh giường tân hôn, lặng lẽ tự khích lệ thầm nghĩ, không chừng Phan Đào là trốn, muốn hù bản thân giật mình đây.

Ôm loại thái độ lạc quan này, Lâm Lam mặc vào giày cẩn thận đi tới phía trước tủ quần áo, hít một hơi thật sâu, mới bất thình lình mở ra tủ quần áo, bên trong trừ y phục ra chính là y phục. Thấy vậy, trong nháy mắt, Lâm Lam giống như bị rút sạch toàn thân khí lực, đã không còn tâm tình đi suy tính thứ khác, có chút khó khăn đi tới mép giường, vô tri vô giác ngồi xuống, nhìn rượu giao bôi còn đang bày ở nơi đó, không khỏi bắt đầu hối hận thật sâu.

Nhưng, Lâm Lam còn chưa kịp trầm tư bao lâu, đột nhiên! Liền bị phía sau nhào lên ôm một cái trọn vào lòng, ngay sau đó hai người liền đồng thời bị chăn gấm bao bọc nghiêm kín chặt chẽ.

Lâm Lam cảm nhận được sau lưng nhiệt độ cơ thể ấm áp, đầu tiên là sợ hết hồn, vội vàng quay đầu, nhìn thấy sau lưng là Phan Đào, tức thì không khống chế được nức nở lên, vừa nện ngực Phan Đào, vừa trách móc nói: "Chàng đi đâu? Ta còn tưởng rằng chàng đi mất rồi, có biết là, ta sắp bị chàng dọa sợ chết khiếp hay không!"

Nhìn nước mắt đảo quanh hốc mắt ửng đỏ của Lâm Lam, Phan Đào tức thì rối loạn, nhỏ giọng an ủi: "Tiểu Lam ngoan, không khóc. Ta, ta chỉ là thấy nàng không ra, nghĩ, nghĩ trêu chọc nàng một chút." Vừa nói năng lộn xộn giải thích, vừa dè dặt cẩn thận từng điểm từng điểm hôn lên con mắt đang chảy lệ của Lâm Lam. Thấy Lâm Lam tựa hồ còn đắm chìm trong khủng hoảng ban nãy tìm không được người, Phan Đào trong lòng quýnh lên, càng dùng sức ôm chặt Lâm Lam, an ủi nói: "Đừng sợ, ta ở chỗ này, vừa rồi là ta không đúng, hù sợ nàng."

Bị Phan Đào ôm vào trong ngực bình tĩnh một lúc lâu, Lâm Lam mới khôi phục như cũ, nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi, tức thì cảm thấy bản thân chẳng khác nào trẻ nít, vừa ở đáy lòng ngại ngùng oán giận mình ban nãy, vừa có chút hòa hoãn nói với Phan Đào: "Được rồi, ta không có ý trách chàng, vừa rồi là tâm tình ta có chút kích động, chúng ta uống ly rượu giao bôi đi?"

Phan Đào nhìn Lâm Lam hốc mắt còn ửng đỏ, trong lòng cũng áy náy, luống cuống gật đầu một cái, cũng có chút ngại ngùng bưng lên ly rượu, hai người có chút xấu hổ lần lượt thay nhau bắt tay, dè dặt cẩn thận uống vào sau, Lâm Lam đứng dậy, đem ly rượu để lên bàn.

Vừa nghĩ tới, chuyện lúc sau phải làm, Lâm Lam trong lòng vẫn có một tia sợ, nhưng nhìn Phan Đào ngồi bên mép giường vẫn luôn dùng ánh mắt trấn an nhìn mình, lập tức, cũng cảm thấy không có gì, hít một hơi thật sâu, liền vẻ mặt oai phong lẫm liệt leo lên giường.

Phan Đào kỳ thực bản thân cũng có chút khẩn trương, mặc dù biết nên làm như thế nào nhưng mà ước chừng cũng chỉ là biết mà thôi, nhìn Lâm Lam bên cạnh ngượng ngùng đến không dám ngẩng đầu nhìn mình, vừa tự cổ động trong lòng, vừa đưa ra bàn tay có chút phát run đem Lâm Lam kéo vào trong ngực. Màn buông xuống, hai người cứ như vậy lẳng lặng nằm thẳng ở trên giường.

Lâm Lam nằm trong lòng Phan Đào, vốn còn có chút khẩn trương, nhưng mà nghe nhịp tim của Phan Đào dường như cũng khẩn trương giống vậy, cũng liền dần dần bình ổn lại. Đợi hồi lâu, nàng cũng không có chờ được Phan Đào động tác, nhất thời không khỏi tò mò ngẩng đầu nhìn về Phan Đào, vừa vặn nhìn nhau đối diện con mắt Phan Đào, con mắt hắn hết sức sáng ngời, hợp với ánh đèn xuyên thấu qua màn, giống như hai vầng mặt trời nhỏ làm người ấm áp, Lâm Lam thiếu chút nữa bị ôn nhu trong mắt Phan Đào làm tan chảy.

Thật vất vả phục hồi tinh thần lại sau, Lâm Lam vẫn là cắn răng, có chút xấu hổ đưa tay ra, kéo kéo ống tay áo Phan Đào. Phan Đào trái tim cũng thoáng xao động lên, tuy rằng cũng từng cùng Tiểu Lam thân mật qua, nhưng mà vừa nghĩ tới sau hôm nay, hai người liền sẽ trở thành hai người thân mật nhất trên đời, Phan Đào vẫn có chút hơi khẩn trương, vừa rồi cũng đã làm tốt chuẩn bị tâm tư.

Nhưng mà, ngay lúc nằm xuống, cũng lại đột nhiên nhớ tới, lời khuyên răn trước đó sơn thần đưa cho mình, 'người và yêu mến nhau cũng không sao, nhưng mà tuyệt đối không thể, có đứa nhỏ mà người và yêu sinh hạ.' Trong nháy mắt, liền khiến lòng Phan Đào rối loạn, nên mới nhất thời không có động tác, nhưng mà sau khi bị Lâm Lam xả tay áo, Phan Đào vẫn không nhịn được ngẩn người một hồi, Tiểu Lam nếu như biết, mình không thể làm nàng mang đứa nhỏ, nàng sẽ vẫn còn giống như vậy, không muốn xa rời bản thân sao?

Nhưng mà rất nhanh, Phan Đào liền không có thời gian lại đi suy tính cái vấn đề này.

Áo ngủ màu đỏ thẫm cởi ra, từ mép giường chạm khắc hoa dần dần trượt rơi xuống đất, bên trong màn trướng hồng sắc, trong chốc lát, liền truyền đến thanh âm để cho người mặt đỏ tim đập.

Lâm Lam cảm thấy bản thân thật giống như đang làm một giấc mộng tươi đẹp, mộng cảnh mỹ hảo mà ôn nhu, để cho người không muốn tỉnh lại, nàng mở ra đôi mắt bởi vì nước mắt mà hiện lên loáng thoáng mơ hồ, có chút khó nhịn nhìn Phan Đào trên người mình, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng giấc mộng này, vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc.

Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, Lâm Lam cũng đã mở mắt, nàng ngây ngẩn nhìn màn trướng trước mặt một hồi, mới hơi hậu tri hậu giác nghĩ đến, bản thân đã xuất giá. Đến khi thân thể ấm áp sau lưng kia lại dựa gần vào, cứng rắn đem bản thân ôm ở trong ngực, nhìn hai người đắp chung bọc gấm, Lâm Lam lúc này mới tiếp thụ sự thật ngày hôm qua là đêm tân hôn của bản thân, trong đầu nháy mắt thậm chí không khống chế được, nổi lên hình ảnh ngày hôm qua.

Lâm Lam có chút đỏ mặt, nhưng vẫn cố nén ngượng ngùng dưới đáy lòng, quay người sang, chỉ là hơi động một cái, liền cảm giác có chút đau đớn khó diễn tả thành lời mơ hồ nhức nhối, nhưng nàng vẫn chịu đựng cảm giác kỳ quái kia, xoay qua nhìn Phan Đào sau lưng mình.

Kỳ thực tối hôm qua, hai người cũng không có hành hạ đến quá khuya, chủ yếu là Lâm Lam bản thân, nửa đường choáng váng mê man liền ngủ mất, cho nên cũng không biết Phan Đào sau đó là ngủ lúc nào.

Màn trướng ngăn cách rất tốt ánh sáng bên ngoài, dẫn đến hiện tại Lâm Lam nhìn Phan Đào, giống như có một quầng sáng mơ mơ hồ hồ, Lâm Lam nhìn không nhịn được, đưa tay ra muốn đụng chạm một chút vào đạo quang loáng thoáng kia. Chỉ là không nghĩ tới, ngón tay cứ như vậy thẳng tắp xuyên qua quầng sáng, bất ngờ đụng phải mặt Phan Đào.

Bóng loáng, mềm mại xúc cảm, khiến cho Lâm Lam bất kể sờ mấy lần đều cảm thấy không tưởng tượng nổi, rõ ràng mình mới là nữ tử, nhưng mà da Phan Đào so với bản thân còn tốt hơn rất nhiều. Lâm Lam có chút buồn bã sờ sờ mặt mình, so sánh một chút, nhìn trước mặt Phan Đào tựa hồ còn đắm chìm trong mộng đẹp, tức thì gan to sinh ác, mặt cười gian nắm lỗ mũi Phan Đào.

Đến khi Phan Đào có chút mơ hồ bắt đầu giãy giụa, lại cẩn thận buông ra, đến khi hắn lần nữa bình ổn chìm vào giấc ngủ liền lại niết lên, hết lần này đến lần khác lặp lại nhiều lần, Phan Đào rốt cuộc cũng không ngủ được nữa, có chút mơ hồ mở mắt ra.

Nhìn trước mặt Lâm Lam một giây giả bộ ngủ, Phan Đào có chút dở khóc dở cười, hơi bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi mình có vẻ như bị niết đỏ, có chút dịu dàng hôn lên trán Lâm Lam. Nhìn thấy Lâm Lam tựa hồ có chút run rẩy với cái hôn chào buổi sáng, Phan Đào trên mặt còn mang theo cảm giác thỏa mãn cùng lười biếng khó hiểu nào đó, như tuyên bố chủ quyền đem Lâm Lam ôm càng chặt hơn, dùng thanh âm mới vừa tỉnh lại còn có chút trầm thấp khàn khàn nói bên lỗ tai Lâm Lam: "Chào buổi sáng a, Lam Lam."

Dù vậy, Lâm Lam vẫn kiên trì nhiệm vụ giả bộ ngủ, không dao động. Nhưng mà lỗ tai bị hơi khí ấm áp của Phan Đào phun ra có chút ửng đỏ vẫn bán đứng nàng, nhìn Lâm Lam hơi rung động bờ mi, cho dù nhắm mắt lại, cũng tựa hồ hiện lên vẻ hết sức xấu hổ, Phan Đào nhất thời nổi hứng, có chút đùa giỡn tiếp tục chôn ở bên tai nàng mở miệng nói: "Nàng nếu còn tiếp tục giả bộ ngủ, để đánh thức nàng, ta cũng chỉ đành, đem chuyện tối hôm qua làm lại một lần thôi."

Tức thì, Lâm Lam khí tức bất ổn mở mắt, không nhìn thấy ánh mắt hài hước của Phan Đào, hướng về phía Phan Đào lên án gầm nhẹ nói: "Không thể!" Phan Đào nghe vậy, trong nháy mắt khẽ cười ra tiếng.

Tác giả có lời muốn nói: Tự dưng bị nhét một miệng đầy thức ăn chó.

Nhóm thiên sứ nhỏ ngày hôm qua nhắn lại quả thực nhiệt tình đến đáng sợ.

Ta hôm nay đã tận lực, xe đã lái đi rồi, chỉ còn chút khói, các ngươi ngửi một cái đi.

QAQ, các đại lão, ta tin tưởng năng lực não bổ của các ngươi, tự thêm xăng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play