Thanh Sơn biệt viện, từ lần trước sau khi tâm tư của Tiểu Ngọc bị Lâm Lam phát hiện, Lâm Lam liền lấy tốc độ nhanh nhất, đem Tiểu Ngọc đính hôn cho Cố quản sự. Không giống như ngày xưa từng hứa hẹn, muốn tổ chức lớn cho Tiểu Ngọc, toàn bộ quá trình kết thân nhanh chóng đến mức có chút ẩu tả, chỉ cần là người sáng mắt đều có thể nhìn ra, Lâm Lam đây là đang ném củ khoai lang phỏng tay.

Duy chỉ có Cố quản sự không biết, hắn từ lúc Lâm Lam đề nghị muốn đem Tiểu Ngọc đính hôn với hắn tới nay, liền chỉ cảm thấy đây là nhân bánh từ trên trời rơi xuống. Bởi vì, vốn dĩ hắn vẫn luôn thích Tiểu Ngọc bên cạnh Lâm Lam, nhưng mà Tiểu Ngọc vẫn luôn coi thường hắn. Lúc này, mặc dù có người cùng hắn nói qua, nhất định là chuyện có kỳ hoặc, nhưng mà hắn đắm chìm trong hạnh phúc, vẫn là không muốn nghĩ nhiều.

Cho đến hôm nay, Cố quản sự hăng hái bừng bừng nghĩ muốn đi qua đưa cho Tiểu Ngọc tiểu định mà mình chuẩn bị hồi lâu, là mẹ hắn lưu lại, bảo là muốn cho con dâu tương lai.

Cầm hộp quà trên tay, vừa mới rẽ qua một khúc quanh, đang định đi tới tiểu viện Tiểu Ngọc ở, xa xa liền nghe được thanh âm của Tiểu Ngọc. Rất bén nhọn, cùng ngôn ngữ mềm nhẹ dĩ vãng hắn từng nghe qua hoàn toàn khác biệt, Cố quản sự do dự một chút, vẫn là chần chờ lựa chọn đứng đợi nơi góc tường.

Tiểu Ngọc đang oán trách với bạn thân mình là Tiểu Mai, Cố quản sự có chỗ nào chỗ nào không tốt, bản thân lại là thế nào thế nào không cam lòng, Lâm Lam tiểu thư võ đoán bao nhiêu, oán trách khoảng gần một khắc đồng hồ, vẫn không có dừng lại. Nghe được mấy lời oán trách này sau, tâm của Cố quản sự, ban đầu vẫn là nóng hổi, sau khi nghe xong, khỏi nói có bao nhiêu lạnh, siết chặt chiếc vòng trên tay, liền không nói một lời bước nhanh rời khỏi.

Xa xa nhìn vạt áo góc tường rời khỏi sau, nhìn trước mắt Tiểu Ngọc đưa lưng về phía góc tường còn không có cảm giác, Tiểu Mai mới chột dạ ở trong lòng thở dài một cái. Nàng cùng Tiểu Ngọc là bằng hữu không giả, nhưng mà nàng vẫn luôn thích Cố quản sự, trước đó bởi vì biết Cố quản sự thích Tiểu Ngọc, nên nàng cũng không có nói với Tiểu Ngọc tiểu tâm tư của mình.

Nàng cùng Tiểu Ngọc luôn luôn giao hảo, tự nhiên cũng biết, Tiểu Ngọc mặc dù là người hầu, nhưng bởi vì từ nhỏ được lựa chọn làm thiếp thân tỳ nữ của Lâm Lam, hơn nữa dáng dấp lớn lên cũng mặn mà, làm cho tâm nàng không biết cao bao nhiêu, coi thường những thứ quản sự tuy rằng chức quyền lớn một chút nhưng vẫn thuộc hàng người hầu này.

Nhưng mà Tiểu Mai thì khác, nàng chỉ là nữ đầu bếp quèn phụ bếp trong phòng bếp, tuy rằng bởi vì quan hệ từ nhỏ, Tiểu Ngọc còn nguyện ý xem nàng như bạn, nhưng mà đối với người chưa bao giờ gặp qua người ngoài như Tiểu Mai mà nói, Cố quản sự quả thực là vị hôn phu lý tưởng nhất.

Ban đầu, nàng nhìn trúng Cố quản sự trước, nhưng lại bởi vì nhát gan, làm xong túi thơm ngại đưa ra, kết quả thời điểm đang quấn quít do dự, vô tình đem túi thơm đánh rơi ở bên ngoài chỗ ở của Cố quản sự, vừa vặn, liền bị Cố quản sự nhặt đi, khỏi phải nói Tiểu Mai vì thế mà trong lòng có bao nhiêu kích động.

Nhưng mà nào biết, một ngày nọ Tiểu Ngọc thấy túi thơm mà Cố quản sự nhặt đi, nhận ra là của Tiểu Mai, liền chủ động mở miệng muốn lấy về, kết quả hai người thường xuyên qua lại cứ như vậy quen nhau. Tiểu Mai biết dáng dấp của mình không có đẹp mắt bằng Tiểu Ngọc, mồm miệng cũng không lanh lợi bằng Tiểu Ngọc, nhìn hai người quen biết, trong lòng không biết run sợ bao nhiêu. Nhưng mà sau cùng, nhìn thấy Cố quản sự quả nhiên vẫn là như bản thân nghĩ, thích Tiểu Ngọc, Tiểu Mai không biết ngấm ngầm khóc ướt bao nhiêu gối.

Sau đó, ỷ vào bản thân cùng Tiểu Ngọc quan hệ còn tốt, Tiểu Mai nói xa nói gần thăm dò ra tin tức Tiểu Ngọc cũng không thích Cố quản sự. Tiểu Mai trong lòng vui mừng, liền đem tin tức này tung ra ngoài, nào biết sau khi Cố quản sự nghe được lời đồn đãi, ngược lại càng đối Tiểu Ngọc không buông được, Tiểu Mai ở trong tối bực thiếu chút nữa cắn nát hàng răng trắng. Bất quá, cũng may, Tiểu Ngọc luôn luôn không động đậy, Tiểu Mai cũng liền an ủi mình, thời gian lâu dài, Cố quản sự hẳn sẽ buông xuống.

Kết quả ai ngờ, sự tinh quanh co khúc khuỷu, Tiểu Ngọc lại bị Lâm Lam làm chủ đính hôn cho Cố quản sự mình thích! Tiểu Mai đang phụ bếp, chợt nghe được tin tức này, liền thất thần, không cẩn thận cắt bị thương đầu ngón tay, vội vàng mượn cớ từ trong phòng bếp chạy ra ngoài, chạy thẳng đi tìm Tiểu Ngọc thăm dò, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nghe được Tiểu Ngọc hướng bản thân khóc kể tố khổ, Tiểu Mai cả người đều không ổn rồi. Chuyện Tiểu Ngọc coi trọng cô gia tương lai, Tiểu Mai cũng từng nghe Tiểu Ngọc lặng lẽ nhắc qua với nàng, khi đó Tiểu Mai cũng không biết nặng nhẹ, liền không nghĩ nhiều. Chỉ biết, nếu Tiểu Ngọc được cô gia coi trọng, thu làm thông phòng, Cố quản sự kia nhất định sẽ không lại tưởng nhớ Tiểu Ngọc, vì vậy Tiểu Mai còn giựt giây Tiểu Ngọc một phen, kết quả nào biết trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Tiểu Mai một bên nghiêm cẩn nghe Tiểu Ngọc khóc kể, một bên ở trong lòng tràn đầy căm ghét nghĩ, 'Ngươi tình huống như vậy, có gì đáng giá mà khóc lóc chứ? Vừa không có bị phạt nặng, vừa không bị trừ lương bổng, còn có thể gả cho Cố quản sự, cái này thật không biết là đốt nhang bao nhiêu năm rồi! Ngươi đã không biết hảo hảo quý trọng, còn ở đây ghét bỏ cuộc hôn sự này như vậy, vậy thì, còn không bằng đem vị trí này trống ra cho xong!'

Vậy nên, liền có hôm nay một màn như vậy. Tiểu Mai đầu tiên là đem nguyên do Tiểu Ngọc đính hôn với Cố quản sự, nửa thật nửa giả thổi phồng một phen, mấy ngày sau, kết quả phát hiện Cố quản sự một chút động tĩnh cũng không có. Lúc này mới khẽ cắn răng, sau khi dò thăm biết được Cố quản sự hôm nay sẽ đến tìm Tiểu Ngọc, Tiểu Mai đặc biệt cướp trước một bước, đến tìm Tiểu Ngọc tâm sự, dẫn dụ Tiểu Ngọc phát tiết ra bất mãn đối cuộc hôn sự này, lại cố ý để cho Cố quản sự nghe được.

Chuyện này, Tiểu Mai cũng không nghĩ tới sẽ tiến hành thuận lợi như vậy, đến khi chắc chắn Cố quản sự đã đi xa, Tiểu Mai mới trong mắt ngậm áy náy nhìn Tiểu Ngọc, tuy rằng nhìn trước mắt Tiểu Ngọc còn đang không ngừng lải nhải oán trách, Tiểu Mai cảm thấy có chút lương tâm bất an, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, Cố quản sự về sau sẽ không lại để ý tới Tiểu Ngọc nữa, trong lòng lại không khỏi âm thầm cao hứng.

Cố quản sự vùi đầu bước nhanh đi, dọc đường đi không biết đụng phải bao nhiêu người, đều không nói một lời, thẳng tắp hướng trở về gian phòng của mình, có chút thất hồn lạc phách ngồi dưới đất, ngơ ngác giơ lên chiếc vòng trên tay, nhìn chiếc vòng, nhớ lại trước đó bản thân đối Tiểu Ngọc một tấm chân tình, tức thì cảm thấy mình một mực thế đầu đam tử nhất đầu nhiệt, quả thật giống như trở thành một thiên đại chuyện cười.

(*) thế đầu đam tử nhất đầu nhiệt: một người thì vô cùng nhiệt tình, còn người kia thờ ơ, bày ra bộ mặt lạnh như tiền

Lời đồn đãi trước đó, mình không phải chưa từng nghe qua, chỉ là trong lòng Cố quản sự, Tiểu Ngọc không phải một cô gái như vậy, nhưng mà hôm nay nghe được, hoàn toàn phá vỡ nhận thức bản thân đối Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc, thật chính là lương phối mình vẫn muốn sao? Cố quản sự có chút uể oải cúi thấp đầu xuống, ngã nằm dưới đất, ngây ngẩn không biết mình đang suy nghĩ gì.

Rất lâu, bên ngoài mặt trời cũng sắp về tây, Cố quản sự mới chợt giật mình, từ dưới đất xoay mình ngồi dậy. Nhìn chiếc vòng còn nắm trên tay, không nói một lời đem nó lần nữa thả lại trong hộp, kỹ lưỡng quan sát rất lâu, mới chỉnh sửa một chút y phục có chút bị đè nhíu trên người, giống như hạ quyết tâm, lấy dũng khí đi đến trong viện của Lâm Lam.

Trong viện, Lâm Lam đang ngồi ở sân, cẩn thận đóng đế giày. Kể từ khi biết y phục giày dép của Phan Đào không có người giúp chuẩn bị, căn cứ ý tưởng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Lâm Lam liền toàn bộ ôm đồm xuống. Y phục đưa đi cho Phan Đào, Lâm Lam chuẩn bị đều đặc biệt đầy đủ, ngay cả đế giày, đều là tỉ mỉ đóng mấy tầng đế.

Chỉ là đế giày dày dẫu sao cũng không dễ đóng, Lâm Lam cầm cái đê, trong chốc lát liền dừng lại nghỉ ngơi một chút. Một bên Tiểu Nguyệt đang quạt, nhìn ngón tay Lâm Lam bị đỉnh ra vết đỏ, không khỏi mở miệng khuyên: "Tiểu thư, bằng không để cho ta đi? Cái đế giày này không dễ làm, nếu tay ngươi nổi kén, vậy phải làm thế nào cho phải a?" Lâm Lam không có mở miệng nói chuyện, vẫn tự mình đóng đế giày.

Thấy vậy, Tiểu Nguyệt cũng không tiện mở miệng nữa, chỉ có thể như vậy tiếp tục xem Lâm Lam bận việc. Hai người đang ở trong sân hóng mát, liền thấy Cố quản sự trầm mặt ở cửa viện chờ thông báo.

Lâm Lam lúc này mới buông xuống đế giày cầm trên tay, hiếu kỳ nói: "Đây là thế nào, nhìn giống như đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Nguyệt, ngươi đi gọi hắn tiến vào." Tiểu Nguyệt mới ra sân, cùng Cố quản sự nói chuyện đôi câu, liền đem người mang vào trong viện. Mới vừa vào viện, Cố quản sự trực tiếp quỳ dưới đất đi thẳng vào vấn đề, cung cung kính kính hành lễ sau, lúc này mới có chút không ức chế được phẫn nộ mở miệng nói: "Tiểu nhân cả gan, khẩn cầu Nhị tiểu thư đem hôn sự giữa ta cùng Tiểu Ngọc cô nương hủy bỏ."

Cái gì?! Lâm Lam kinh hãi, không để ý thứ khác, vội vàng mở miệng hỏi: "Đây là thế nào, không phải vẫn luôn tốt sao? Đây, làm sao, đột nhiên?"

Cố quản sự quỳ dưới đất không chịu lên, trong giọng nói mang theo một tia oan ức mở miệng nói: "Tiểu nhân tự biết không xứng với Tiểu Ngọc cô nương, vẫn là làm khó Nhị tiểu thư khổ tâm kết hợp cho hai bọn ta, tiểu nhân trong lòng biết, Nhị tiểu thư một lòng tốt bụng. Chỉ là cuộc hôn nhân này, Tiểu Ngọc cô nương vừa coi thường ta, ta cần gì khổ khổ khổ cầu xin, vì để tránh sau này hai chúng ta trở thành một đôi oán ngẫu. Khẩn cầu Nhị tiểu thư nể tình tiểu nhân vì Lâm phủ làm việc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có sơ suất, vẫn là sớm đem cuộc hôn nhân này rút lại đi."

Lâm Lam tay run lên, có chút khiếp sợ nhìn Cố quản sự quỳ ở phía dưới, Tiểu Nguyệt nghe vậy, càng là trợn to hai mắt, mặt kinh ngạc nhìn Cố quản sự, đây, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?

Nhìn Cố quản sự kiên quyết quỳ cầu, Lâm Lam khuyên nhủ mấy lần, Cố quản sự đều không nguyện đứng dậy. Vì vậy, Lâm Lam đổi phương pháp, nói xa nói gần muốn dò thăm đã xảy ra chuyện gì, kết quả Cố quản sự vẫn là bộ dáng dầu muối không tiến, lúc này mới có chút không biết làm sao đáp ứng Cố quản sự thỉnh cầu, đồng ý đem hôn sự của hắn cùng Tiểu Ngọc hủy bỏ. Cố quản sự lúc này mới có động tĩnh, tràn đầy cảm kích hướng Lâm Lam trầm trọng dập đầu, bây giờ mới bước chân vô lực đi ra ngoài.

Sau khi Cố quản sự ra cửa, Lâm Lam mới nhìn Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt, mau, đi đem Tiểu Ngọc gọi tới! Ta ngược lại muốn hỏi một chút, mới có mấy ngày, nàng lại gây ra cái chuyện nhảm gì?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play