Từ trên cao nhìn xuống, Tàng Sắc và Khi Kính thấy một hồi có thể nói là nghiền nát quân địch.
Thi thể vốn nên la liệt khắp nơi trên chiến trường nhưng thực tế lại không có thi thể nằm không, lại không phải nói không có thi thể, mà là một thi thể ngã xuống trong chớp mắt đều sẽ run rẩy từ trên mặt đất bò dậy, sau đó gia nhập vào đàn quân tẩu thi, ngang nhiên không sợ mà nhằm phía tu sĩ Ôn gia tiến công.
Trên chiến trường thấy được một thân ảnh kia, Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện, một cây sáo trúc đen nhánh thổi ra chiến ca mênh mông, sợi tóc theo gió mà phiêu tán, lóa mắt đến làm người không thể dời mắt. .
đam mỹ hàiTu sĩ Ôn gia tựa hồ đã bị dọa đến không thể đứng vững, công kích trong tay càng thêm không có kết cấu, người chết ngày càng nhiều, vì thế quân tẩu thi cũng ngày càng đông. Trong đó xen kẽ tu sĩ áo tím của Giang gia, dưới sự yểm hộ của quân tẩu thi, không chút lưu tình lấy đi sinh mệnh của tu sĩ áo bào trắng hồng văn Ôn gia.
Đây là một hồi chiến tranh nghiêng về một phía, hoặc nói là tàn sát.
Tàng Sắc không hề chớp mắt nhìn thân ảnh tiêu sái tuấn tú uy phong giữa chiến trường kia, trong lòng dâng lên tự hào vô hạn, đây là con trai của nàng, là hài tử nàng hoài thai mười tháng vất vả sinh hạ, là sinh linh nàng không yên lòng nhất lúc nàng sắp tạ thế.
Ngụy Vô Tiện cầm Trần Tình trong tay lấy thanh ngự thi, một bên khống chế đại quân tẩu thi chém giết tu sĩ Ôn gia, một bên tận lực bảo hộ tu sĩ Giang gia. Đột nhiên hắn ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ như có suy tư đảo qua không trung, trừ bỏ mây trắng cũng không thấy được gì khác.
"Làm sao vậy?" Giang Trừng bảo hộ bên người hắn, thấy thần sắc hắn không tốt nhịn không được hỏi.
Hắn đem Trần Tình trong tay tiêu sái xoay vài vòng, lại lần nữa để bên môi, "Không có gì. Tốc độ nhanh hơn, trận này nên kết thúc."
Tàng Sắc ở trên không trung thời điểm ánh mắt hắn quét qua liền khẩn trương đến cả người cứng đờ, lại phát hiện hắn không nhìn thấy mình, thực mau dời ánh mắt đi. Nàng sửng sốt một chút hồi phục lại tinh thần mới phát hiện bên người không biết khi nào đã bao phủ một tầng cấm chế.
"Bọn họ không biết thân phận của chúng ta, tùy tiện hiện thân sợ là sẽ gây ra hiểu lầm." Cấm chế là do Khi Kính tạo ra, thấy Tàng Sắc hoàn hồn liền giải thích.
Tàng Sắc tự nhiên minh bạch, nếu tỷ muội họ hiện thân, trong mắt Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng lại không rõ là thù hay bạn dễ dàng dẫn đến hiểu lầm không cần thiết. Huống hồ trong mắt thế nhân Tàng Sắc là người đã chết nhiều năm, tùy tiện hiện thân một khi bị nhận ra tất nhiên sẽ mang tới phiền toái cho Ngụy Vô Tiện. Các nàng còn phải tìm một lý do hợp lý giải thích cho sự tồn tại của Tàng Sắc.
Chiến trường phía dưới đã tới hồi kết, tu sĩ Ôn gia bị tẩu thi và môn sinh Giang gia vây công thực nhanh liền lưu lại thi thể đầy đất, lại ở dưới tiếng sáo khống chế hóa thành tẩu thi, quay đầu công kích 'người một nhà'. Thời điểm tu sĩ Ôn gia cuối cùng ngã xuống, sáo âm của Ngụy Vô Tiện dừng lại, tẩu thi trong sân phát ra một tiếng rít gào sau đó ngã ra tứ tung ngang dọc đầy đất.
"Thu dọn chiến trường." Giang Trừng quay đầu phân phó thủ hạ, an bài những việc kế tiếp. Mà Ngụy Vô Tiện lại không để ý tới, quay đầu liền hướng ra phía ngoài đi.
Giang Trừng cũng đã tập mãi thành quen, không để ý đến hắn nữa. Chỉ cao giọng hướng Ngụy Vô Tiện hô một câu, "Ngươi đừng về muộn quá, trở về sớm thương thảo chiến sự!"
Ngụy Vô Tiện đưa lưng về phía Giang Trừng xua xua tay ý bảo mình đã biết, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
*******
Tàng Sắc và Khi Kính thấy chiến sự bên này đã ngừng, ngự kiếm đuổi kịp Ngụy Vô Tiện. Mà Ngụy Vô Tiện sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người thì dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, sắc mặt cũng trắng bệch. Tàng Sắc thấy Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa té ngã trong lòng căng thẳng, tức khắc lộ ra một tia hơi thở. Mà một tia hơi thở này trong nháy mắt bị Ngụy Vô Tiện phát hiện được, "Ai?" Hắn nắm chặt Trần Tình trong tay, che giấu đi một mặt yếu ớt vừa rồi, cảnh giác nhìn phía sau.
Thấy tránh không khỏi, Khi Kính vung tay lên loại bỏ cấm chế, hai thân ảnh tức khắc hiện ra trước mắt Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn đến gương mặt trước mắt này, ký ức lúc ba tuổi kỳ thật đã sớm mơ hồ, nhưng bạch y nữ tử có gương mặt tươi cười trong trí nhớ cùng gương mặt của người trước mặt này thật giống nhau, kích động khiến Ngụy Vô Tiện trở nên mơ hồ.
Đã nhiều năm như vậy, có lẽ là mấy năm hôn mê Tàng Sắc ăn thiên tài địa bảo quá nhiều, bộ dáng so với lúc trước giống nhau, không hề có dấu vết của năm tháng. Lúc này trong mắt nàng hàm chứa nước mắt, gần như tham lam dùng ánh mắt một tấc lại một tấc miêu tả thiếu niên mình dứt ruột sinh ra, đây là con trai của nàng, "A Anh....."
"Người!" Ngụy Vô Tiện cứng người tại chỗ, hắn tựa hồ đoán được chút gì, rồi lại không thể tin được, "Mẹ...... không! Ngươi là ai? Có mục đích gì?" Ánh mắt mê mang của hắn trong chớp mắt biến mất, giây tiếp theo vì sự an toàn của mình mà cảnh giác lên. Chuyện gặp lại mẫu thân đối với hắn mà nói đã trở thành một giấc mộng. Cho nên nếu đã là âm mưu của kẻ địch thì ngay từ đầu không nên tin tưởng, đỡ phải hy vọng nhiều sau đó lại tuyệt vọng càng lớn.
Nước mắt trong mắt Tàng Sắc rốt cuộc rơi xuống, A Anh của nàng không tin nàng. Rốt cuộc là đã trải qua khổ sở như thế nào mới làm cho hài tử của nàng tròng lên một lớp mai rùa thật dày như thế, đem mình vây trong tầng tầng lớp lớp, sợ lại chịu thương tổn.
[1]"A Anh, thực xin lỗi con, ta đã trở về." Nàng lấy tay lau đi nước mắt, giơ lên khuôn mặt tươi cười, như năm xưa mỗi lần săn đêm trở về hướng hài tử nhỏ ở nhà mở ra hai tay.
Trong mắt Ngụy Vô Tiện hiện lên giãy giụa, hắn không thể tin được trên đời này thật sự có chuyện tốt như vậy dừng trên người mình, thân nhân trong lòng hắn đã chết nhiều năm lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt, giống gương mặt tươi cười trong trí nhớ như đúc, lại nhịn không được muốn tin tưởng: Lỡ như, lỡ như trời cao thật sự rủ lòng thương xót hắn, đem thân nhân đã mất của hắn trở lại bên cạnh hắn một lần nữa.......
Tàng Sắc cũng không để ý sự giãy giụa của hắn, tiến lên phía trước đem hài tử đã cao lớn hơn nhiều so với nàng ôm vào trong ngực, cũng không sợ sự phòng bị của hắn làm mình bị thương, "Thực xin lỗi, A Anh, mẹ về trễ........" Ngụy Vô Tiện ở trong lồng ngực được nàng ôm trở thành một cục đá, nước mắt Tàng Sắc lại lần nữa chảy xuống, một giọt lại một giọt mà rơi trên vai Ngụy Vô Tiện, giống như nện vào lòng hắn.
Đây là mộng sao? Ngụy Vô Tiện mê mang nghĩ. Người đang ôm hắn trên người có độ ấm, không có rụt rè sợ hãi, không có ác ý và sát khí, cái ôm giống hệt cái ôm ấm áp trong trí nhớ của hắn, làm hắn nhịn không được muốn tin rằng đây là sự thật. Nhưng mà, hắn vẫn không dám tin.
"Ngươi rốt cuộc là ai......" Hắn lẩm bẩm nói, trong mắt toàn là mê mang.
"A Anh, đây không phải mộng." Khi Kính đứng ở phía sau rốt cuộc mở miệng, "Nàng là mẫu thân của con, Tàng Sắc Tán Nhân."
"Không......" Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn phủ nhận, Tàng Sắc ngẩng đầu lau khô nước mắt, nắm chặt tay hắn, "A Anh, thật là mẹ đã trở lại. Con đừng phủ nhận, người ta nói mẫu tử liên tâm, ta không tin con thật sự không nhận ra ta."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngẩn nắm tay nàng, nhìn người trước mắt từ quen thuộc lại xa lạ, hắn không thể không thừa nhận, ở trong lòng hắn đã thừa nhận đây là mẫu thân của mình. Cảm giác huyết mạch tương liên không lừa được người.
"Mẹ..... mẫu thân.......?"
"A~" Tàng Sắc lại lần nữa đem con trai ôm vào lòng, lại khóc lại cười đáp lời, "Là mẫu thân, ta đã trở lại, không bao giờ rời bỏ A Anh......"
- -------------------
Lời của tác giả: [1] Lúc này Ngụy Vô Tiện mới vừa trải qua huyết tẩy Liên Hoa Ổ, đã trải qua việc mổ đan, đi theo quỷ đạo trên Loạn Tán Cương, lại ngay sau đó lên chiến trường, hơn nữa quỷ đạo hại tâm tính, trên thực tế muốn phá lệ yếu ớt một ít. Mà hắn lúc này còn chưa trải qua mài giũa trong Xạ Nhật Chi Chinh nhiều, mỗi ngày lăn lộn trên chiến trường tinh huyết, lại không có ai có thể chia sẻ với hắn, áp lực tâm lý quá lớn nên dễ dàng hoài nghi hết thảy. Mà trên thực tế, lúc này hắn cần nhất một người có thể thấu hiểu hắn, bao dung hắn. Ta nghĩ nghĩ, không có ai ngoài mẫu thân có thể đảm đương nhân vật này, vì thế ta để cho Tàng Sắc sống lại, làm cho Tàng Sắc vừa lúc này trở lại bên cạnh Ngụy Vô Tiện, đây là bước đầu tiên cũng là mấu chốt thay đổi bi kịch trong cuộc đời Ngụy Anh.Editor: NgáoĐã đăng: 20:20 - 03/03/2020