Nửa tháng sau, Di Lăng Loạn Tán Cương.

"..... vùi xuống đất, lại tưới ít nước, chờ tới mùa thu thì có thể thu hoạch thật nhiều A Uyển." Tàng Sắc và Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trên mặt đất đào một cái hố nhỏ bên cạnh, một hài đồng ước chừng hai ba tuổi bị đặt trong hố. Hai cái hố kế bên được trồng củ cải, đang được tưới nước, hài đồng chơi vui vẻ vô cùng.

"Ngụy! Vô! Tiện!" Xa xa truyền đến một giọng nữ nghiến răng nghiến lợi, hai người quay đầu lại, đúng là Ôn Tình.

"Tình, Tình tỷ......" Tay Ngụy Vô Tiện run lên, muốn đào một cái hố tự mình nhảy xuống.

Ôn Tình đến gần, nhìn đến Tàng Sắc còn ở một bên, ấn đường nhảy lên vài cái, có chút bất đắc dĩ, "Tàng Sắc tiền bối, người như thế nào cũng hồ nháo cùng Ngụy Vô Tiện như vậy a."

Tàng Sắc nghe vậy tươi cười, "Tiểu hài tử chơi đùa một chút ấy mà. Ôn Tình cô nương đừng nghiêm túc quá, tiểu hài tử chỉ là muốn lớn nhanh nên mới dễ bị lừa như thế."

Nhưng cũng không thể đem trồng xuống đất a! Trong lòng Ôn Tình rít gào một câu, nhìn đến hai gương mặt tươi cười sáng lạn trở nên càng giống nhau như đúc. Nàng xoay người về sơn động, rất tự sa ngã mà xua xua tay, "Vậy mọi người chơi tiếp đi, đừng chọc A Uyển khóc là được rồi."

Mẹ con hai người nhìn nhau một cái, vui vui vẻ vẻ tiếp tục đùa A Uyển, ai ngờ tiểu hài nhi vốn yên tĩnh đột nhiên bẹp bẹp miệng, giây tiếp theo, "OA-----" một tiếng khóc lên.

"NGỤY! VÔ! TIỆN!"

Một ngày gà bay chó sủa tại Loạn Tán Cương lại bắt đầu.

******

Nửa tháng trước, sau khi dàn xếp ổn thỏa cho người Ôn gia, mọi người mang theo La Thanh Dương trở về Liên Hoa Ổ, chỉ là Ngụy Vô Tiện không yên tâm, cách vài ngày lại chạy đến Loạn Tán Cương nhìn một cái. Bởi vì có Tàng Sắc và Khi Kính hợp lực cùng bày ra trận pháp, mà Loạn Tán Cương là nơi có nhiều tẩu thi vô cùng, những người muốn tới tìm hiểu tình hình không kịp tới gần Loạn Tán Cương đã bị tẩu thi gặm đến xương cốt cũng không còn, vì thế tiên môn bách gia thật sự tin người Ôn gia bị Ngụy Vô Tiện đem đến Loạn Tán Cương đã chết hết không còn một ai.

Chỉ là việc Ngụy Vô Tiện thường xuyên lui tới Loạn Tán Cương vẫn bị người ta thấy được, vì thế cũng không biết bắt đầu từ khi nào, từ trong miệng ai truyền ra, phong cho Ngụy Vô Tiện danh hiệu Di Lăng Lão Tổ. Nga, còn xưng hẳn là: Vô Thượng Tà Tôn Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện.

Lần đầu Ngụy Vô Tiện nghe thấy biệt hiệu này liền trực tiếp phun một ngụm nước, thiếu chút nữa sặc chết, "Là ai bắt đầu? Gọi khó nghe như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu đại thù a?"

Mặc dù hắn không quan tâm tới danh hào này, nhưng mà nó vẫn được truyền ra ngoài, hơn nữa bị tiên môn bách gia trình độ tiếp thu tốt đẹp thừa nhận. Vì thế lúc hắn ra ngoài không còn gọi hắn là Ngụy công tử mà đổi thành Di Lăng Lão Tổ, hoặc là trực tiếp gọi Lão Tổ. Ngụy Vô Tiện nghe được, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, bị một đám người lớn tuổi hơn gọi là Lão Tổ gì đó, thật sự không phải thể nghiệm vui sướng gì.

******

Sau khi Ôn Uyển khóc, Ôn Tình mặc kệ mẹ con hai người mặt mũi sáng lạn tươi cười mà bế Ôn Uyển đi, không đồng ý để hai người giữ hài tử nữa, thấy Ngụy Vô Tiện nhàn rỗi quá nên đuổi hắn xuống núi mua chút vật dụng hàng ngày.

Người Ôn gia thân phận mẫn cảm, không thể tùy tiện lộ diện. Ôn Tình và Ôn Ninh tuy rằng có thể lộ diện, nhưng một người trọng thương còn chưa khỏi hẳn, một người khác cũng không dám lộ diện ở Loạn Tán Cương này, cho nên ngày thường việc đi mua đồ dưới núi đều giao cho người có thể lộ diện – Ngụy Vô Tiện. Còn tốt là bọn họ cũng không tính ở luôn lại Loạn Tán Cương, cho nên vài lần Ngụy Vô Tiện ngẫu nhiên tới Loạn Tán Cương thì tiện thể mang theo chút đồ là được.

Ngụy Vô Tiện đã cùng Giang Trừng thương lượng xong, Loạn Tán Cương này tuy thời gian ngắn có thể để người ở lại, nhưng thời gian dài khẳng định không được, huống hồ còn có biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, một khi tin tức người Ôn gia ở Loạn Tán Cương chưa chết truyền ra thì sẽ không dễ dàng với họ.

Cho nên bọn họ quyết định, đến Thanh đàm thịnh hội ở Nhiếp gia, lực chú ý của tiên môn bách gia sẽ chuyển dời đến Thanh Hà, liền nhân cơ hội đem người Ôn gia dời đi. Địa điểm dời đi đã tìm được, là một thôn nhỏ cách Vân Mộng không xa. Thôn nhỏ kia lúc Xạ Nhật Chi Chinh, mọi người không chú ý nhiễm chút tà ám, bị một yêu hổ có chút đạo hạnh tập kích, chờ Giang gia đến giải quyết thì trong thôn đã không còn người sống. Hiện giờ thật đúng lúc dời người Ôn gia qua đó. Sơn thôn hẻo lánh, người Ôn gia sau khi qua đó cải danh đổi họ ẩn cư cũng sẽ không dễ dàng bị người phát hiện.

Ngụy Vô Tiện xuống núi, lúc mua đồ còn cố ý mua vài chỗ khác nhau, không gây sự chú ý. Lại không nghĩ tới lúc mua đồ xong chuẩn bị trở về thì gặp một người không nghĩ rằng sẽ xuất hiện ở đây – Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện kinh hỉ chào hỏi, "Thật trùng hợp, thế nhưng ở chỗ này gặp được ngươi, sao ngươi lại tới đây?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Săn đêm, đi ngang qua."

"Hahaha, ta biết mà, không phải ngươi đi dạo phố." Ngụy Vô Tiện cười, lại nghĩ tới vết thương lần trước băng bó cho y, "Đúng rồi, tay ngươi thế nào? Đã tốt chưa?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Đã khỏi hẳn." Vết thương trên tay của y vốn dĩ không nặng, chỉ là nhìn dọa người một chút, kỳ thật cũng không cần thoa thuốc. Linh lực của Lam Vong Cơ thâm hậu, vết thương như vậy chỉ cần vận linh lực không tới nửa ngày đã có thể khép lại. Cũng là do Ngụy Vô Tiện khó được một lần thấy y bị thương nên không biết sao có chút khẩn trương.

"Ngươi...... gần đây như thế nào?" Lam Vong Cơ trả lời Ngụy Vô Tiện xong, trầm ngâm một chút lại hỏi.

"A? A, ta gần đây, khụ khụ..... tốt, khá tốt." Ngụy Vô Tiện lần đầu tiên nghe được một câu hỏi thăm từ Lam Vong Cơ, có chút phản ứng không kịp, không nghĩ tới Lam Vong Cơ sẽ quan tâm tới hắn. Kỳ thật lần trước ở bên ngoài Kim Lân Đài nghe được Lam Vong Cơ giải thích cho mình, hắn đã kinh ngạc một lần. Chỉ là không rõ, trong Xạ Nhật Chi Chinh hắn và y còn như nước với lửa, như thế nào đột nhiên thái độ của y đối với hắn lại tốt như vậy?

"Ta....." Nghĩ đến Kim Đan của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ muốn nói lại thôi.

"A? Lam Trạm ngươi nói gì?" Trên đường tiếng người ồn ào, Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ mở miệng nói gì đó với mình nhưng thanh âm quá nhỏ hắn không nghe thấy, liền hỏi ngược lại.

"Không có gì." Lam Vong Cơ rũ mi mắt xuống lắc lắc đầu.

"Ngươi xem ngươi đi, luôn như vậy, không buồn hé răng, không thích nói chuyện." Ngụy Vô Tiện cũng không để ý, chỉ là có chút cạn lời với tính tình này của Lam Vong Cơ, "Ngươi không nói người khác làm sao biết ý tứ của ngươi? Cái gì nên nói thì phải lớn tiếng nói ra."

"..... Lớn tiếng nói ra sao?" Lam Vong Cơ như suy tư gì.

"Đúng vậy, giống như vậy nè." Ngụy Vô Tiện quay đầu hướng một vị nữ tử bán kẹo mạch nha bên kia đường kêu lên, "Vị tỷ tỷ bán kẹo mạch nha kia ơi! Cô lớn lên thật là đẹp mắt! Có thể bán thêm chút kẹo cho ta không?"

Nữ tử nhìn qua cũng xấp xỉ tuổi với Ngụy Vô Tiện, tóc được búi gọn gàng, vừa nhìn là biết đã thành hôn. Nghe thấy một vị công tử hoạt bát khen mình cũng không ngượng ngùng, chỉ cười, "Công tử lớn lên cũng rất đẹp, ta tặng công tử hai khối cầm ăn cho vui là được."

"Vậy cảm ơn tỷ tỷ a!" Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm đến tiếp nhận kẹo đường trong tay nàng, một khối bỏ vào miệng, đưa khối kia tới trước mặt Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, ngươi muốn ăn không?"

Hình ảnh trước mắt trùng hợp giống với lúc ở Thải Y Trấn nhiều năm trước, y trầm mặc một lúc lâu, đến khi Ngụy Vô Tiện cho rằng y không muốn ăn định rút tay về thì có một bàn tay cầm lấy tay hắn, "Muốn."

Ngụy Vô Tiện cười, "Ngươi thấy chưa, muốn thì phải nói, mọi chuyện cũng sẽ đơn giản hơn nhiều."

Lam Vong Cơ gật đầu, "Ừm."

"Đi, Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện đột nhiên nắm cổ tay y lôi kéo chạy tới phía trước, "Ta mời ngươi ăn cơm."

Lam Vong Cơ an tĩnh tùy ý hắn lôi kéo mình, dường như đã quên gia quy Lam gia 'không thể chạy nhanh'.

Ăn cơm xong rồi, Ngụy Vô Tiện lại lôi kéo Lam Vong Cơ đi dạo hơn nửa ngày trên đường, mua một đống đồ chơi lung tung rối loạn. Lam Vong Cơ mặc hắn lôi kéo, không hề biểu hiện ra một tia không kiên nhẫn nào.

"Lam Trạm a, ngươi xem có nhiều chuyện vui như vậy." Ngụy Vô Tiện cầm đôi hoa tai vừa mới mua đánh giá nửa ngày mới bỏ vào túi, sau đó quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, "Ngươi nên ra cửa đi dạo nhiều hơn, trên đời này có quá nhiều thứ vui hơn đống sách vở của ngươi nhiều đó."

"Ừm." Lam Vong Cơ cũng không phản bác.

Sắc trời đã vãn, Ngụy Vô Tiện còn có chút chơi chưa đã, lúc trước hắn không nghĩ sẽ cùng Lam Vong Cơ đi chơi một ngày. Lam Vong Cơ từ trước đến nay luôn là một người đứng đắn nghiêm túc, tuổi còn nhỏ đã cũ kỹ đến không thể tưởng tượng, đối với Ngụy Vô Tiện đúng là một trời một vực, mà hắn lại thích trêu chọc y, cảm thấy trêu cho y thay đổi sắc mặt thì rất có cảm giác thành tựu. Không nghĩ tới lần này Lam Vong Cơ ngoài dự đoán bồi hắn đi chơi một ngày, đương nhiên, đều là hắn chơi, Lam Vong Cơ yên lặng ở bên bồi hắn mặc hắn nháo như thế nào cũng được, nhưng mà như vậy cũng thật sự ngoài dự kiến. Bất quá cảm giác này cũng không xấu. Hắn nghĩ.

"Lam Trạm, Di Lăng này thật sự không có gì chơi. Lần sau ngươi tới Vân Mộng đi, tới Liên Hoa Ổ ta dẫn ngươi đi chơi. Liên Hoa Ổ còn có nhiều thứ vui hơn a. Ta có thể mang ngươi đi hái đài sen, còn có thể đến sau núi bắt gà rừng, xuống sông bắt cá, tóm lại rất vui!" Ngụy Vô Tiện nói đến mặt mày hớn hở, vẫn như thiếu niên trong sáng lúc cầu học ở Cô Tô.

"Được." Lam Vong Cơ gật đầu.

"Lam Trạm a Lam Trạm. Ngươi đáp ứng rồi?" Thấy Lam Vong Cơ gật đầu, tươi cười vui vẻ của Ngụy Vô Tiện như thế nào cũng không thu lại được.

"Chúng ta nói rồi đó, ngươi nhất định phải tới Vân Mộng."

"Được."

Sau khi từ biệt Lam Vong Cơ, sắc trời đã dần dần đen xuống, lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ tới mẫu thân còn ở Loạn Tán Cương chờ hắn về rồi cùng trở lại Liên Hoa Ổ, lần này hắn đi chơi đến quên mất mẫu thân còn chờ mình trên núi, về sẽ không bị đánh chứ......

*****

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau Xạ Nhật Chi Chinh, Thanh Hà Nhiếp thị lần đầu tiên tổ chức Thanh đàm thịnh hội hấp dẫn không ít ánh mắt. Giang Trừng thân là gia chủ đương nhiên cần phải tham dự, Ngụy Vô Tiện thừa dịp mọi người đều tập trung tới Thanh Hà, cùng Tàng Sắc đến Loạn Tán Cương di dời người Ôn gia. Chờ đến khi Thanh đàm thịnh hội kết thúc, trên Loạn Tán Cương đã không còn người Ôn gia, thậm chí vết tích sinh hoạt bấy lâu đều được cẩn thận xóa đi.

Sau Thanh đàm thịnh hội ở Nhiếp gia thì đến thời điểm Ngụy Vô Tiện ước định cùng tiên môn bách gia hủy diệt Âm Hổ Phù. Gần tới ngày đó, toàn bộ dưới chân núi Di Lăng đều đầy người trong tiên môn bách gia. Trấn nhỏ dưới chân núi chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, hai khách điếm đã chật cứng người, người không có chỗ ở thì trực tiếp dựng lều trại bên ngoài, những người tiên môn đó vì muốn một lần trông thấy Âm Hổ Phù, vì muốn chính mắt chứng kiến kỳ bảo này bị hủy, không sợ gió lạnh mà kiên trì.

Chờ tới ngày ước định, Ngụy Vô Tiện lên Loạn Tán Cương trước. Phía sau hắn là người của tứ đại gia tộc, từng người từng người gia chủ đuổi kịp.

Ngụy Vô Tiện muốn phá hủy Âm Hổ Phù trước mặt tiên môn bách gia, nhưng cũng không thể để những người này lên Loạn Tán Cương một cách dễ dàng. Vì thế một đám người thấy tẩu thi cuồn cuộn mênh mông dưới chân núi liền xoay người chạy, cũng lần đầu tiên thấy được tình huống chân thật của Di Lăng Loạn Tán Cương.

Cả ngọn núi này đất đai đều là màu đen, đi vài bước thì có thể dẫm lên một bộ hài cốt. Âm phong gào thét, ngay cả cỏ cũng lưa thưa lác đác, đều bị oán khí ăn mòn thành màu đen.

Lúc đầu một ít người còn không để bụng, chỉ nghĩ Loạn Tán Cương trong lời đồn bất quá cũng chỉ như thế. Nhưng mà lúc thật sự vào núi, trừ bỏ tẩu thi bên ngoài thì còn có thêm một ít vật thể không thể hình dung. Chỉ là bởi vì có Ngụy Vô Tiện ở đây, nên những thứ kia chỉ có thể như hổ rình mồi nhìn những người mới mẻ đi lên như những con mồi ngon miệng. Có một đệ tử tiểu gia tộc cảm thấy trên cổ ngưa ngứa, duỗi tay cào vài cái lại ra một bàn tay đầy máu tươi. Hắn hoảng sợ quay đầu lại, hét thảm một tiếng, "A!!!"

Vốn là trông gà hóa cuốc, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy đệ tử kia bị dọa nhảy dựng, phía sau còn có một bóng dáng đỏ như máu chợt lóe rồi biến mất.

"Chư vị." Ngụy Vô Tiện cũng nghe tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại những người này, "Tuổi còn nhỏ, nhát gan, tu vi không đủ vẫn là trước tiên lui xuống núi đi thôi. Đây chỉ là bên ngoài Loạn Tán Cương, hơn nữa hiện tại ta còn có thể che chở các ngươi, đợi chút nữa đến lúc hủy phù thì Ngụy mỗ cũng không dám bảo đảm có chuyện ngoài ý muốn hay không, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn Ngụy mỗ cũng không giữ được nhiều người như vậy."

Một ít vốn là bị dọa sợ nhát gan vội vàng xuống núi. Những người ở lại sửa sang đội ngũ một chút, chỉ còn lại một phần năm số người. Trong đó người của tứ đại gia tộc nhiều nhất, các tiểu gia tộc chỉ còn vài ba người.

"Ngụy công tử." Kim Quang Thiện không có ý tốt mà nói, "Nếu nguy hiểm như vậy, lúc trước sao ngươi không nói rõ?"

Không đợi Ngụy Vô Tiện nói, Giang Trừng liếc mắt lắc Tử Điện trong tay, "Kim tông chủ, tới xem hủy phù không phải chúng ta bắt ép các ngươi tới. Các ngươi tự mình muốn tới, xảy ra chuyện thì trách chúng ta, đây là đạo lý gì?"

"Lời này không thể nói như vậy, trên Kim Lân Đài chính là Di Lăng Lão Tổ chính miệng nói mời chúng ta cùng nhau tới chứng kiến." Một vị tiểu gia tộc rung đùi đắc ý đứng dậy.

"A, Loạn Tán Cương là địa phương nào, chính mình không rõ thực lực còn muốn một vừa hai phải tới đây nộp mạng thì trách ai? Lúc đó mời các vị tới chứng kiến, nhưng tới hay không là chuyện của các vị, không ai bức ép các vị tới." Người nói chuyện thế nhưng là Kim Tử Hiên.

"Tử Hiên!" Kim Quang Thiện không nghĩ tới hắn sẽ nói xen vào chuyện của Ngụy Vô Tiện, thiếu chút nữa thở ra khói.

Giang Trừng trào phúng mà nhìn qua Kim Quang Thiện, đối với chuyện Kim Tử Hiên mở miệng vì Ngụy Vô Tiện cũng không tỏ vẻ gì. Hắn còn không biết sao? Trong khoảng thời gian này quan hệ hai nhà Kim Giang phải nói là đã đóng băng, thái độ của Giang Yếm Ly đối với Kim Tử Hiên cũng xa cách đi nhiều, vài lần Kim Tử Hiên tới trước cửa đều bị đuổi khéo. Kim Tử Hiên đương nhiên biết chuyện như thế nào, hắn là con cưng được nuông chiều nhưng cũng không phải ngốc, cha hắn hiện tại thanh danh trong tu chân giới không tốt, không ai không biết.

Huống chi lúc trước trên Kim Lân Đài cha hắn đối với Âm Hổ Phù của Ngụy Vô Tiện mơ ước mọi người đã sớm biết, đây không phải là bức Ngụy Vô Tiện tự hủy pháp bảo sao? Giang Yếm Ly là người yêu thương đệ đệ hết mực, sau khi biết chuyện này thì còn chịu để ý đến hắn mới là lạ. Kim Tử Hiên thật lòng thích Giang Yếm Ly, vì vãn hồi mặt mũi với Giang Yếm Ly nên không tiếc đánh mặt cha hắn ra mặt vì Ngụy Vô Tiện. Chỉ là như vậy cũng không đủ để Giang Trừng chấp nhận hắn với a tỷ, có Kim Quang Thiện, Kim gia hiện tại không khác đầm rồng hang hổ, sao hắn có thể để tỷ tỷ duy nhất của mình gả vào nơi như vậy.

Cuối cùng, vẫn không tiến vào nơi sâu hơn, những người này tuy rằng đều là gia chủ nhưng thực lực vẫn kém xa so với Nhiếp Minh Quyết hay Lam Hi Thần, sợ đi sâu vào sẽ xảy ra vấn đề, cũng chỉ ngưng ở giữa sườn núi. Nơi lúc trước người Ôn gia trụ lại ở bên kia núi. Đây cũng là Ngụy Vô Tiện phòng ngừa nếu chẳng may dấu vết của người Ôn gia bị phát hiện dẫn đến nhiễu loạn, lúc này mới mang những người còn lại lên núi.

Vì để chứng minh mình sắp sửa hủy Âm Hổ Phù, Ngụy Vô Tiện trước lúc hủy phù còn dùng nó triệu hoán một đợt hung thi, ở Loạn Tán Cương triệu hồi hung thi, thực lực đáng sợ này khiến nhóm gia chủ kia thay đổi sắc mặt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên lo lắng Loạn Tán Cương sâu không lường được này hay là lo lắng đồ vật kia nếu chẳng may thoát ra khỏi Loạn Tán Cương thì như thế nào. Lại có người tiếc hận bảo vật này thế nhưng trong chốc lát nữa sẽ bị hủy đi rồi.

Ngụy Vô Tiện mặc kệ những người kia trong lòng suy nghĩ gì, hắn chỉ biết, Âm Hổ Phù cần phải bị hủy.

"A Anh." Tàng Sắc lo lắng, "Tiểu tâm vì thượng."

"Mẹ, người yên tâm, con sẽ không sao." Ngụy Vô Tiện cười nói.

"Ngụy Vô Tiện. Ngươi dám xảy ra vấn đề gì, sau này a tỷ làm canh sườn ta sẽ không chia cho ngươi!" Giang Trừng bỏ lại các môn sinh phía sau đi đến gần Ngụy Vô Tiện, đánh vào người Ngụy Vô Tiện một cái như gãi ngứa.

"Oa! Giang Trừng ngươi thật nhẫn tâm! Lại đánh ta!" Ngụy Vô Tiện khoa trương mà kêu lên vài tiếng ôm lấy bả vai.

"Ta thật muốn một quyền đánh chết ngươi." Giang Trừng tức giận.

Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, duỗi tay vỗ vỗ vai Giang Trừng, "Ngươi yên tâm đi, không phải chỉ là hủy một cái Âm Hổ Phù thôi sao, ta có thể luyện ra nó đương nhiên có thể hủy hoại nó, sẽ không có việc gì."

Giang Trừng bĩu môi, "Ai thèm lo cho ngươi."

Tàng Sắc và Khi Kính đứng một bên trầm ngâm nhìn hai người nháo, tuy rằng trong lòng có chút lo lắng, nhưng tâm tình đã thả lỏng rất nhiều.

"Đừng náo loạn nữa, nên làm việc." Cười đùa trong chốc lát, Ngụy Vô Tiện thu liễm tươi cười, "Mẹ, sư bá, Giang Trừng. Mọi người cách xa một chút, không được để oán khí dây vào người."

Tàng Sắc tuy không yên tâm, nhưng vẫn cùng Khi Kính và Giang Trừng lui ra một khoảng. Các nàng không nên đứng quá gần, sẽ làm Ngụy Vô Tiện phân tâm.

Lam Vong Cơ cũng không đứng cùng người Lam gia, mà đơn độc đứng một bên, Vong Cơ cầm được y đặt trong tay, tùy thời có thể tấu lên.

Hiện trường dần dần an tĩnh lại, hủy phù sắp bắt đầu rồi.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 22:24 - 30/03/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play