Sau ngày vừa rồi về nhà, Triệu Mạn Di quyết định không làm khổ Dương Nhậm Vũ nữa, cô tới thăm Kiki qua loa một chút rồi hôm sau đi làm tiếp.

Công việc được Dương Nhậm Vũ giải quyết gần hết nên cũng không còn nhiều, Triệu Mạn Di kí văn kiện, xem xét một vài thông tin của các tập đoàn mấy tháng gần đây.

“Tổng giám đốc, có cô luật sư Diêu Giai Mẫn muốn gặp.”- Dương Nhậm Vũ nói qua tai nghe bluetooh, thanh âm còn mang theo tức giận.

“Được.”- về phần tức giận kia, Triệu Mạn Di cô sẽ hỏi Diêu Giai Mẫn sau.

Chưa đầy hai phút, ngoài cửa có tiếng nói.

“Chị Di, là em a…”

“Vào đi.”- thấy Diêu Giai Mẫn bước vào mà không thấy trợ lí đáng thương đi cùng, cô nhíu mày- “Trợ lí của tôi đâu?”

Diêu Giai Mẫn đông cứng mặt một chút rồi cười hề hề.

“Chị Di…, anh trợ lí của chị thật dễ thương nha.”- cô mới tùy tiện trêu vài câu, mặt đã đỏ ửng rồi quay đi, còn nói cô” Xin tự trọng”, làm cô cười muốn rơi nguyên hàm răng dưới đại sảnh.

“Anh ta có vợ có con rồi, cô hớn hở cái gì?”- Triệu Mạn Di mặt lạnh lùng nhìn Diêu Giai Mẫn. Khiến cô toàn thân rét lạnh.

Nặng nề nuốt nước miếng, như thể nuốt nguyên một thìa mật cá, Diêu Giai Mẫn rón rén đi đến sofa.

“Uống gì thì lấy trong tủ lạnh, rượu thì trên tủ kia.”- Triệu Mạn Di tiếp tục xem xét văn kiện- “Chờ tôi một lát.”

“Ai nha…”- Diêu Giai Mẫn biểu cảm quẫn bách. Chị ấy lúc nào cũng phải lạnh như băng mới chịu được sao? Cô tuy thân quen nhưng vẫn không thể thích ứng nổi với một người đáng sợ như thế.

Không quen uống rượu lại nhìn trong tủ kính toàn rượu mạnh, Triệu Mạn Di chuộng Hennessy nên trong tủ kính phân nửa là Hennessy, Diêu Giai Mẫn tức thời hướng tủ lạnh mở ra.

A… quả là đi theo chị Triệu thì nhất định không thiếu cái ăn. Thế nhưng… nhìn kĩ… sao toàn đồ uống không vậy?

Tâm nặng nề mà lôi ra một lon nước quả, bật nắp, ngồi xuống sofa, ngắm quang cảnh bên ngoài cửa kính của tòa cao ốc, Diêu Giai Mẫn không giấu nổi niềm khâm phục với Triệu Mạn Di. Điều hành tập đoàn từ khi 18 tuổi, tới nay cũng đã bốn năm, tập đoàn ngày càng phát triển, chưa bao giờ thấy tình trạng gặp rắc rối, nghĩ tới mỗi tháng số tiền lãi kinh doanh của Triệu Thế Vương làm Diêu Giai Mẫn lau vội nước dãi bên khóe miệng. Cô nhìn Triệu Mạn Di cười ngây ngô.

“Chị Di… nếu chị là nam nhân… em sẽ thật cao hứng mà làm tình nhân nha…”

Một cái liếc mắt sắc lẻm phóng đến làm Diêu Giai Mẫn im bặt, chị Di của cô là người không biết đùa, không nên nói chuyện vô nghĩa, đề phòng chết không toàn thây.

Không gian im lặng tận hai mươi phút sau, Triệu Mạn Di mới xong, cô đứng dậy ra rót cho mình một ly rượu, nhưng nghĩ thế nào, lại hướng tủ lạnh lấy một cốc nước cam.

“Chuyện gì mà cô mò tới đây?”- Triệu Mạn Di ngồi xuống sofa, nương theo ánh mắt Diêu Giai Mẫn mà cũng nhìn ra bên ngoài. Ừm, là cô cũng nhìn thấy tòa Cố thị. Vội rời ánh mắt- “Nếu tới đây chỉ để ngắm cảnh thì…”

“Ấy… chị Di…”- Diêu Giai Mẫn xua tay, vội vàng lôi từ trong túi ra mấy tập giấy đã chuẩn bị trước cùng một cuộn băng.

Thấy tài liệu, Triệu Mạn Di vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng khi thấy cuốn băng kia, chỗ giữa hai lông mày cô đã ép lại.

“Đây là cái gì?”- cầm cuộn băng lên, lại nhìn Diêu Giai Mẫn.

“Chị Di… đừng nhìn em như vậy, đó là cuộn băng ghi âm, em ghi lại được cuộc nói chuyện giữa Cố Thiên Tự và Lệ Đổng Nhân.”

Trời biết cô chật vật thế nào mới có được thứ này, nhớ đến kẻ kia, Diêu Giai Mẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Triệu Mạn Di khôi phục lại bình thường, nói như vậy, tức là càng ngày cô càng có thêm nhiều bằng chứng. Cố Thiên Tự, dù có chạy đâu cũng không thoát.

“Chị nói đúng, anh ta quả thật đã hành động từ rất lâu, hơn nữa, hiện giờ hành động lại ngày càng lớn, anh ta cũng đã nhờ cậy đến tập đoàn Lôi Nhân, nhưng Lôi tổng không đồng ý.”

Diêu Giai Mẫn vừa nói vừa lấy ra một phong thư lớn, bên trong có tài liệu của Tân Cố thị gửi tới cho Lôi Nhân.

“Dự án phi trường A sao?”

Triệu Mạn Di cảm thấy kì lạ, Lôi Nhân không phải là tập đoàn dầu mỏ sao? Với phi trường có liên quan gì? Hay là nói, dầu mỏ làm nhiên liệu cho máy bay?

Nhưng đây là về lĩnh vực xây dựng, Lôi Nhân sao có thể vừa đầu tư vốn xây dựng, vừa đầu tư nhiên liệu?

Cố Thiên Tự là không có đầu óc thật, hay còn có gian kế gì nữa?

“Chị Di, theo như em tìm hiểu, nó còn liên quan tới cả Triệu Thế Vương nữa đấy.”- Diêu Giai Mẫn bật cuộn băng lên.

Giọng nói bên trong, của ai và của ai rất dễ phân biệt. Áng chừng gần mười lăm phút thì Diêu Giai Mẫn tắt cuộn băng đi.

“Ý chính chỉ có vậy, chị nghĩ sao?”

Nghĩ? Thật đáng hổ thẹn cho Cố lão gia, khi không dẫn sói về nhà, một ngờ hai ngờ nhưng chẳng nghĩ tới ba ngờ là con trai của tình nhân trước lại muốn cướp trắng cơ nghiệp do cha ông tạo dựng, lại muốn hại cả con trai của chính thất.

“Anh ta là muốn tôi cướp dự án kia của Cố thị sao? Thật hèn, muốn sao không tự mình giành lấy?”- cô biết Cố Thiên Tự không thể làm nổi cái việc đó, dự án này do Âu Dương thị mở ra, quy mô đương nhiên rất lớn, đối tác chính là Bạch Tư thị, giờ đang cần một tập đoàn nữa góp vốn vào.

Thông tin của Cố thị đã bị Cố Thiên Tự tra được, nhất định tham gia vào dự án này sẽ trắng tay. Mà cô thì lại không muốn giúp Cố Thiên Tự, mặc dù hợp tác này với cô chỉ có lợi chứ không có hại.

Nhấc điện thoại, bấm một dãy số, đầu dây bên kia mãi mới có người nghe.

“Cướp của, giết người sao gọi giữa đêm vậy hả?”- nữ nhân ngái ngủ giọng ú ớ trả lời.

“Á Miên, là tôi.”- Triệu Mạn Di khinh thường hừ lạnh, tuốt luốt bên Las Vegas mà cũng bày đặt ngủ sao?

Đầu dây bên kia một trận ho khan ập đến.

“Mạn… Triệu Mạn Di… là cậu sao? “- cái âm thanh lạnh lùng kia vĩnh viễn không thể nhầm lẫn với ai được.

“Vô nghĩa. Tôi có việc muốn nhờ cậu…”- Triệu Mạn Di kể qua loa một chút.

“A… không phải là hơi dọa người sao? Cậu muốn tôi lấy danh nghĩa giành lấy hợp tác kia?”

“Chính xác, nhưng tôi sẽ không cần vốn của cậu, tiền tôi sẽ chuyển khoản cho cậu, cậu chỉ cần giành lấy hợp tác đó là được.”- Triệu Mạn Di mân mê ly thủy tinh. Diêu Giai Mẫn nhủ thầm, quả thực là Triệu tổng luôn đáng sợ, lắm mưu kế đến khó tin.

“Ai… cậu quả thật độc mà, được rồi, cứ chuyển cho tôi, tôi nhất định lo giúp cậu.”

Dập máy, một hồi yên lặng, Triệu Mạn Di nhìn Diêu Giai Mẫn đang ngơ ngác.

“Xong.”

Diêu Giai Mẫn ai oán, xong, là xong rồi sao? Giải quyết tất cả chỉ bằng một cuộc gọi.

“Chị Di, chị còn tài giỏi đến đâu cho em biết a…”- Diêu Giai Mẫn giương đôi mắt đáng yêu về phía Triệu Mạn Di.

Triệu Mạn Di khó chịu quay đi.

“Tiền tôi đã chuyển khoản cho cô rồi, cứ tiếp tục, có thông tin gì lại báo tôi.”

Diêu Giai Mẫn cứng họng, giọng điệu này chính là đuổi khách nha, cô cũng không cần ở đây tìm mất mặt nữa.

“Chị Di, em về nha, có gì cứ gọi cho em.”- Diêu Giai Mẫn cầm túi xách rời khỏi, thầm nghĩ phải qua phòng trợ lí Dương chào một câu mới được. Hắc hắc, cô chính là thích trêu chọc mọi người nha.

Diêu Giai Mẫn rời khỏi, căn phòng lại im lặng như trước.

Đến giờ Triệu Mạn Di vẫn cảm thấy khó tin, những lời nói của Cố Thiên Tự lại văng vẳng trong đầu cô.

“Tôi nhờ người giúp, cô ấy nhất định sẽ giúp tôi giành lấy hợp tác này… Cô ấy nhất định sẽ giúp tôi… tôi chỉ cần cô ấy góp vốn, thêm vào vốn của mình, và giành lấy hợp tác đó…”

Cũng may cho Cố Thiên Tự là trong cuộc nói chuyện đó không đả động tới thân phận của cô, nếu có, cô sẽ cho anh ta sống tốt.

Cố Hạo Thần chuyển hẳn ra bên ngoài. Anh không muốn ngày ngày đi về lại nhìn thấy kẻ kia, anh ta quả thực khiến anh không vừa mắt. Sau cái ngày từ nhà Triệu Mạn Di về, anh vẫn không nguôi được ý định với Triệu Mạn Di.

Anh muốn biết lí do vì sao cô lại như vậy. Lí do cô từ chối anh. Anh đã sai điều gì sao? Nhớ tới Cố Thiên Tự, anh ta lại thay tình nhân, anh có nên nói cho cô không? Nhưng nếu vậy, cùng cháy nhà mà đi hôi của không khác biệt lắm, hơn nữa, anh cũng không muốn Triệu Mạn Di phải buồn.

Rốt cục Triệu Mạn Di là người như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play