Lăng Tiêu Tiêu uống ực một hơi, sắc mặt không vui nhìn về phía Lâm Dật. Cô cảm thấy người con trai này còn vô dụng hơn cả trong tưởng tượng của cô.

“Di Nhiên! Chúng ta không phải để ý đến loại người này làm gì. Hắn ta là tên vô dụng từ đầu đến chân. Hôm nay nhìn thấy Lưu Minh ôm An Hinh bước qua mặt hắn mà hắn không dám làm gì cả.” Triệu Mẫn đắc ý, cười nói.

Từ “đồ vô dụng” như đâm sâu vào tim của Lâm Dật. Cậu đặt chai rượu xuống, cười lạnh nhìn Lăng Tiêu Tiêu.

“Nếu tôi và bạn gái tôi cùng đi ăn cơm rồi gặp phải kẻ bệnh hoạn định quấy nhiễu cô ấy. Cô nghĩ tôi sẽ làm thế nào?”

“Loại người như anh, chắc chỉ biết cười trừ với tên bệnh hoạn kia thôi”. Anna nói với vẻ mặt châm biếm.

Lâm Dật lắc đầu. nói: “Không! Tôi sẽ nhắc nhở mình cần phải nỗ lực hơn nữa để sau này đưa cô ấy đến nhà hàng tốt hơn”.

Lăng Tiêu Tiêu khi nghe thấy câu trả lời này thì khóc cười không nổi. Cô còn tưởng Lâm Dật sẽ làm thế nào, kết quả là chỉ thay đổi cách thức đi thỏa hiệp với người khác mà thôi.

“Mục đích cậu làm như vậy là gì?”

“Rất đơn giản, bởi vì ở nơi sang trọng hơn, chắc chắn sẽ không có những loại rác rưởi như vậy xuất hiện”.

Mặc dù Lâm Dật nói từng câu từng chữ thoạt nghe thì rất bình thản nhưng lại vô hình như nhắm đến hai cô gái kia.

“Lâm Dật! Đừng tưởng tôi không biết anh đang nói cái gì. Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh hãy quỳ xuống xin lỗi mấy người chúng tôi, nếu không thì chúng tôi sẽ tìm người đến đánh cho anh một trận đấy”. Triệu Mẫn thấy tức giận, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, nói.

“Nếu các cô đều cho rằng tôi đang mắng các cô, vậy thì cứ coi là vậy đi”.

Thái độ bất cần đó của Lâm Dật khiến mấy cô gái càng tức giận.

“Mẹ nó chứ! Cái thằng ăn mày thối tha này! Hôm nay bà mày sẽ dạy cho mày biết làm thế nào để nói được tiếng người. Bây giờ bà sẽ gọi điện cho Vương Ca để anh ấy đến xử lý mày”.

Vương Ca là lưu manh số một ở đây, thường xuyên ra vào những nơi như này để ‘câu’ những nữ sinh viên hám lợi. Biệt danh của gã đã truyền khắp cả trường nên rất nhiều người biết Vương Ca là loại người như nào.

Lăng Tiêu Tiêu với sắc mặt kỳ dị nhìn Triệu Mẫn, hỏi: “Cậu qua lại với Vương Ca từ khi nào vậy?”

Triệu Mẫn không để ý đến Lăng Tiêu Tiêu mà chỉ dùng sức gọi điện thoại.

“Các cậu đừng làm loạn nữa, chuyện này chúng ta đều có lỗi, đừng xốc nổi thế. Ngộ nhỡ làm lớn chuyện, e rằng không giải quyết được đâu”.

“Sợ cái gì chứ?” Triệu Mẫn thu điện thoại lại, cười lạnh nói: “Hôm nay nói gì đi nữa tớ cũng phải cho cái loại sĩ diện hão kia biết, ai hắn có thể đắc tội, ai không thể đắc tội”.

Lăng Tiêu Tiêu biết rằng, lần này thật sự lớn chuyện rồi. Nếu như để mặc sự việc tiếp diễn, chỉ e sẽ xảy ra án mạng. Vì vậy cô nhìn đám người Trương Dương rồi nói với họ: “Anh à, mấy người các anh mau đi đi, lúc này đi vẫn còn kịp đó”.

Trương Dương hừ lạnh một tiếng rồi bẻ gãy điếu thuốc đang cầm trên tay, nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào gì mà hai cô em này lại ăn nói quá đáng vậy và em lại bảo bọn anh trốn đi? Thật sự coi bọn anh là ăn mày nên tùy ý bắt nạt sao?”

Phán Tử cũng không nhẫn nhịn được nữa. Cậu ta nắm chặt gạt tàn, vẻ mặt tức giận nhìn hai cô gái bên cạnh Lăng Tiêu Tiêu: “Mấy người chúng ta hôm nay sẽ chơi quả liều, muốn ra sao thì ra”.

Lâm Dật thấy vậy, sống mũi thấy cay cay. Mấy người anh em này đúng là tình nghĩa thật.

Cửa lớn đột nhiên bị đạp mạnh một cái.

“RẦM”.

Tiếp đó là một người con trai trên mặt với vết sẹo dẫn đầu đi vào. Phía sau gã còn có mười mấy người anh em.

“Ai ức hiếp em?” Vương Ca ghé sát vào bên cạnh Triệu Mẫn hỏi một câu.

“Anh à, là thằng nhãi này”. Triệu Mẫn giơ tay chỉ về phía Lâm Dật.

Vương Ca hừ lạnh một tiếng rồi phất tay một cái: “Đánh phế một tay của nó, mấy đứa còn lại đánh gãy chân là xong”.

Mấy tên lưu mạnh cười đểu rồi đi về phía đám người Lâm Dật.

“Mẹ nó chứ! Chúng mày ai dám lại đây”. Lý Hạo không nói hai lời, trực tiếp đập vỡ chai rượu rồi cầm mảnh sắc nhọn chỉ về phía mấy tên lưu manh.

“Thú vị đấy! Thằng ranh này cũng được đó chứ”. Vương Ca châm điếu thuốc rồi dựa vào ghế sofa nói.

“Tao nói cho chúng mày biết, đánh gãy chân chỉ là bị thương bên ngoài thôi. Mấy tháng sau thì có thể hồi phục được nhưng nếu như đánh thật thì tao bảm đảm là chúng mày sẽ thảm hơn đấy”.

“Chúng tao không sợ chết, có giỏi thì mày đến đi”. Trương Dương nói xong thì bảo vệ Lâm Dật ở phía sau.

Lăng Tiêu Tiêu cảm thấy tình hình hiện tại đã không khống chế được nữa nên đi đến bên cạnh Triệu Mẫn, nói: “Triệu Mẫn! Coi như là tớ cầu xin cậu! Chuyện này coi như thôi đi, đều là bạn học cả”.

Sở dĩ để sự việc đến bước này, Lăng Tiêu Tiêu biết mình cũng có một phần trách nhiệm. Cô thật sự không muốn nhìn thấy anh mình và mấy người bạn bị đám Vương Ca đánh.

Triệu Mẫn không nói gì nhưng Vương Ca lại mỉm cười.

“Em là Nhiên Nhiên phải không?” Vương Ca nhìn Lăng Tiêu Tiêu với vẻ mặt yêu thích.

Gã sớm đã được nghe Triệu Mẫn nói Lăng Tiêu Tiêu là đại mỹ nhân rồi. Vương Ca là loại tán vô số nữ sinh đại học thì sao có thể bỏ qua một cô gái đẹp như này.

Lăng Tiêu Tiêu có chút ngờ vực, cô không biết sao Vương Ca lại biết mình, hơn nữa mở miệng là đã nói thân mật như vậy.

Cô liếc nhìn Triệu Mẫn một cái, trên mặt tràn đầy sự hoang mang nhưng vẫn cắn răng nói: “Vương Ca! Chuyện này thật ra không có gì to tát cả! Anh coi như là người đại lượng, tha cho mấy người kia đi”.

Vương Ca tiếp tục nhìn Lăng Tiêu Tiêu, sau đó đặt điếu thuốc trong tay xuống, nói: “Được, anh đồng ý với em”.

“Thật không ạ?” Lăng Tiêu Tiêu thở phào một cái, trên mặt có chút kích động.

“Tha cho bọn nó cũng được nhưng chúng ta phải nói chuyện. Thế này đi! Tầng trên có một phòng khá nhã nhặn, trong đó cũng khá thoải mái. Em cùng anh lên đó, chúng ta nói chuyện, anh sẽ không tính toán với bọn kia nữa”. Vương Ca với sắc mặt nham hiểm. Lăng Tiêu Tiêu vừa nhìn đã nhìn ra sự việc không đơn giản như vậy.

“Sặc! Mày là cái thá gì chứ?” Trương Dương cầm chai rượu đập thẳng lên đầu Vương Ca, trong thoáng chốc khiến gã thấy choáng váng.

“Mẹ nó! Giết chết bọn nó cho tao”. Vương Ca tức giận, hung hăng đập bàn hét với đám anh em.

Tống Phán Tử định nhân cơ hội đập vào đầu Vương Ca một lần nữa nhưng vừa cầm được chai rượu lên thì đã bị hất tung xuống đất.

Đám lưu manh đó như những kẻ điên xông lại, cầm gậy đánh về phía Tống Phán Tử.

“Mẹ kiếp, mày dám đập vào đầu tao à”.

Trong lúc hỗn loạn, Vương Ca cướp cây gậy ở trong tay anh em mình rồi hung hăng đập về phía lưng của Trương Dương. Trương Dương đang đánh nhau với mấy tên lưu manh khác nên không kịp phản ứng, thân người bị Vương Ca đánh cho một cái.

Vương Ca đang định đánh cái tiếp thì Lý Hạo đã xông tới, liều mạng ôm chặt lấy gã ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play