Thấy hô hấp của Sở An Nhiên dần ổn định. Cố Phiến Phiến đỡ cô ấy đứng lên khỏi mặt đất, sau đó quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Man. “Vừa rồi cô đẩy Sở An Nhiên xuống đất phải không?” Cố Phiến Phiến hỏi. "Là tôi thì sao? Cô ta là kẻ trộm, mặc quần áo của bệnh viện lại còn trà trộn vào ký túc xá của tôi. May vừa nãy tôi nói chuyện với viện trưởng Vương một lát nên về hơi muộn. Nếu mà về sớm, không chừng sẽ gặp phải chuyện khủng khiếp đấy.” Liễu Man đưa tay vỗ ngực, cô ta tỏ vẻ sợ hãi. Cố Phiến Phiến không thèm quan tâm Liễu M mà nhìn khắp xung quanh. Các y tá thực tập đều đứng về phía Liễu Man, như thể cô ta là sếp của họ vậy. “Tôi nghe nói mấy ngày trước vì vài lý do đặc biệt, mà rất nhiều y tá trong bệnh viện xin nghỉ việc, bệnh viện không còn cách nào khác nên phải tạm thời tuyển mấy người vào làm để bổ sung chỗ trống, để bệnh viện tránh mắc phải những rắc rối không đáng đối trong khoảng thời gian này. " Mặc dù Hà Chấn Nam đã bí mật hủy những bức ảnh dâm loạn của bác sĩ và đám y tá nữ để tránh ảnh hưởng lan rộng. Tuy nhiên các y tá liên quan đến vụ việc này sợ đêm dài lắm mộng, sau khi nghĩ kĩ thì đã quyết định từ chức, rời khỏi bệnh viện, thậm chí có người còn đi khỏi Nam đô, tránh việc sau này mọi chuyện bại lộ, gây ảnh hưởng xấu đến bản thân. Trong số 7 y tá liên quan đến vụ việc, có tổng cộng 5 người đã lần lượt rời khỏi bệnh viện, nên bệnh viện bắt buộc phải cân nhắc tới chức vụ điều dưỡng, như lời Cố Phiến Phiến đã nói thì viện trưởng Vương Trung Sinh đã phải đăng tin tuyển thực tập. Trong số những y tá thực tập, thì cô nàng tên Liễu Man này là đặc biệt nhất. Gia đình cô ta kinh doanh thiết bị y tế, không biết tại sao lại biết được bệnh viện này thực chất là viện dưỡng lão tư nhân của Hà gia, để có thể quen biết với Hà gia, nhà bọn họ không ngần ngại chi ra khoản tiền lớn, quyên tặng hai bộ thiết bị y tế trị giá gần 10 triệu cho bệnh viện. Nhờ đó Liễu Man cũng giành được 1 vị trí thực tập quý giá. Nhưng Liễu Man không nghĩ đến việc đi làm, suốt ngày chỉ thích đi mua sắm đồ đắt đỏ, bố mẹ cô ta dọa sẽ khóa thẻ tín dụng mới khiến cô ta đến đây làm việc, cho nên tâm trạng Liễu Man luôn luôn bực bội. Từ trước tới nay cô ta luôn kiêu ngạo hống hách, hôm nay nhìn thấy Sở An Nhiên không những xinh đẹp mà vóc dáng cũng hơn hẳn cô ta, mà hiện giờ Sở An Nhiên lại mặc váy y tá không có bảng tên, nên cô ta càng tức giận hơn nữa, cô ta trực tiếp trút hết bực tức của mình lên Sở An Nhiên Hơn nữa cô ta ỷ vào việc gia đình mình quyên tiền cho bệnh viện, nên tự coi bản thân là y tá tư nhân cao cấp, không coi ai ra gì. “Ha ha, đã là y tá tư nhân thì cũng phải biết một vài điều đúng không, chắc cô cũng biết bố tôi là nhỉ?” Liễu Man cười mỉa mai. Cố Phiến Phiến gật đầu, "Tôi nghe đồng nghiệp nói bố cô là nhà cung cấp thiết bị y tế? Ông ta khá nổi tiếng ở Nam đô. quyên tặng hai bộ thiết bị hơn 4 triệu cho bệnh viện để cô có tư cách thực tập ở đây. " "Ha Ha, đã biết thế còn không mau cút đi cho tôi, có biết hai bộ thiết bị 5 triệu nghĩa là sao không? Ngân sách vật tư thiết bị hàng năm của bệnh viện hạng ba mới có 8 triệu, mà bố tôi đã quyên tận 10 triệu, ngay cả viện trưởng của các cô cũng phải nịnh nọt tôi, thì các cô là cái thá gì?” Liễu Man khinh thường nhìn Cố Phiến Phiến. "Ừ, đúng vậy, so với thiết bị y tế 10 triệu, thì tôi thật sự không là gì cả, cũng không đủ tư cách nói những điều này trước mặt đại tiểu thư như cô. Dù sao trong mắt các cô, y tá bọn tôi chỉ là kẻ làm thuê, không khác gì công nhân lao động chân tay ở công trường cả.” Cố Phiến Phiến thờ ơ nhìn Liễu Man, giọng điệu cô ta cũng vô cùng thản nhiên. “Không ngờ cô cũng khá biết điều đấy.” Liễu Man đắc ý nói, “Đã vậy niệm tình cô làm cùng bệnh viện với tôi, hôm nay tôi sẽ không chấp với cô. Bây giờ cô buông con nhỏ kia ra, rồi đi đâu thi đi, chuyện này coi như xong. " Cố Phiến Phiến lắc đầu, "Không được, tôi không thể thực hiện yêu cầu này." “Tại sao?” Liễu Man lập tức nóng nảy, bản thân nhân từ nói với cô ta hồi lâu, thế mà cô ta lại không nghe theo? “Ừ.” Cố Phiến Phiến gật đầu, sau đó đỡ Sở An Nhiên dậy rồi nói, “Hiện giờ sức khỏe cô ấy không tốt, tôi sẽ đưa cô ấy xuống tầng dưới kiểm tra. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, thì tất cả các cô cứ cẩn thận đấy, sợ rằng không chỉ đơn giản mất việc thôi đâu. " Cố Phiến Phiến nói xong thì đỡ Sở An Nhiên đi xuống tầng tìm bác sĩ. Hơn nữa lời của cô ta không phải chỉ để đe dọa không thôi. Dù không muốn thừa nhận, nhưng cả bệnh viện không ai không biết Sở An Nhiên là phụ nữ của Lâm Dật. Trước kia khi Sở An Nhiên nhảy lầu, Lâm Dật đã lập tức liên hệ trực tiếp với nhóm của Giáo sư John từ Đức, không tiếc chi hàng trăm triệu tiền để cứu sống Sở An Nhiên. Kết quả bệnh tình vừa mới thuyên giảm, lại bị mấy kẻ có mắt như mù này khiến cho thành như vậy. Một khi Sở An Nhiên xảy ra chuyện không hay, Cố Phiến Phiến tin rằng không chỉ là người khởi xướng, mà ngay cả Vương Trung Sinh, thậm chí là những người có mặt ở bệnh viện hôm nay, ai nấy đều sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ khủng khiếp nhất của Lâm Dật. Thấy Cố Phiến Phiến cứ thế đưa người đi ngay trước mắt cô ta, Liễu Man tức giận quát: “Mau ngăn hai đứa chúng nó lại cho tôi, sao lại để chúng nó đi như thế, con nhỏ trộm cắp kia còn chưa xin lỗi tôi đâu! " Cố Phiến Phiến là y tá tư nhân cao cấp của bệnh viện. Ngoại trừ Liễu Man, những người khác đều chỉ là y tá bình thường. Xuất thân của họ không giống Liễu Man, đương nhiên lúc này sẽ không công khai làm chuyện không đúng như thế. Ai cũng chỉ đứng từ xa quan sát, không dám tiến lên một bước. “Bực cả mình, cái bọn vô dụng này, nếu sau này muốn làm nhân viên chính thức thì theo tôi, tôi muốn xem con nhỏ kia có gì đặc biệt hơn người, nói không chừng cô ta đang giả bệnh, định nhân cơ hội chạy trốn. Đừng có nằm mơ, còn lâu tôi mới để cô ta chạy mất! " Nói xong Liễu Man lập tức dẫn hai cô gái vừa rồi kéo lấy Sở An Nhiên đi ra ngoài, sau đó vội vàng đuổi theo. Những thực tập khác do dự một lúc, rồi cũng đi theo xuống tầng hai. "Chị Phiến Phiến, cảm ơn chị." Trên đường đi, Sở An Nhiên cảm kích nhìn Cố Phiến Phiến nói. "Cảm ơn tôi làm gì, tôi cũng tự bảo vệ bản thân thôi. Với tính cách của Lâm thiếu gia, nếu cô xảy ra chuyện gì, bệnh viện của chúng tôi sợ rằng sẽ phải đóng cửa mất. Đến lúc đó tôi mất việc, thì cô sẽ nuôi tôi hả." Cố Phiến Phiến tức giận nói. Nhắc tới Lâm Dật, hai gò má trắng nõn của Sở An Nhiên lập tức đỏ bừng, "Hôm nay cậu ấy không tới bệnh viện sao?" "Hả ... có lẽ sẽ đến muộn, tối hôm qua thiếu gia có việc phải làm nên ngủ rất muộn, chắc giờ còn chưa dậy." Buổi sáng Cố Phiến Phiến đến bệnh viện tìm Vương Trung Sinh để nhắn lời của Lâm Dật, có thể tháng sau sẽ sử dụng nhân lực của Viện dưỡng lão Hải Nam, nhân tiện muốn thăm Sở An Nhiên luôn, nhưng không ngờ lại gặp phải cảnh tượng vừa nãy. "Cô đừng nói chuyện, tôi thấy hình như vết thương cũ của cô lại tái phát rồi, cần phải lập tức phẫu thuật, sợ rằng để muộn sẽ rất phiền phức." Cố Phiến Phiến luôn chú ý đến tình trạng của Sở An Nhiên, cô ta cũng biết Sở An Nhiên khó lắm mới giữ lại được mạng sống, một khi vết thương cũ tái phát thì hậu quả mà cô ấy phải đối mặt rất khó lường. Ngay khi hai người xuất hiện ở sảnh tầng hai, thì đám y tá trực ban lập tức nhìn thấy Sở An Nhiên khuôn mặt tái nhợt được Cố Phiến Phiến dìu đến. Y tá trực ban lạnh toát cả người, bọn họ vội vàng bước tới đỡ Sở An Nhiên từ tay Cố Phiến Phiến, cùng lúc đó, một y tá nhấn vào nút khẩn cấp được cài ở mọi ngóc ngách trong bệnh viện, từ văn phòng, phòng mổ tới cả phòng bệnh nhân, chỉ cần nhấn vào thiết bị báo động này, lập tức chuông trong cả tòa nhà vang lên ầm ĩ. "Ai trong Thẩm gia bị thương đến bệnh viện sao?" Nghe thấy thiết bị báo động vang lên, Vương Trung Sinh lập tức cúp điện thoại với sở y tế tỉnh, ông ta vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng làm việc. Đồng thời cũng thông báo cho khoa ngoại biết. "Bảo tất cả bác sĩ đang trực hoặc đang nghỉ ngơi lập tức túc trực trong phòng mổ. Các y tá không có nhiệm vụ chăm sóc khẩn cấp thì cũng lên tầng hai chờ sẵn. Mở lối đi cấp cứu để mọi người nhường đường cho bệnh nhân cấp cứu này, nhanh lên!" "Còn nữa, hôm nay không cho phép nhóm y tá thực tập mới vào được phép bước vào khu phẫu thuật, nếu ai dám vi phạm, cho dù là ai cũng đuổi việc ngay lập tức!" "Ngoài ra mau bảo văn phòng trong bệnh viện liên hệ với viện nghiên cứu y học Đức, nhanh chóng gọi video hướng dẫn, kết nối trực tiếp với phòng mổ, làm ngay bây giờ đi!" Từng mệnh lệnh nhanh chóng được thông báo đến bệnh viện. Mặc dù Vương Trung sinh đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi đến khu chăm sóc đặc biệt ở tầng hai, nhìn thấy Sở An Nhiên được đẩy lên cáng vội vã chạy vào phòng phẫu thuật, thì hai chân ông ta mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống đất. "Thật, thật sự là cô ấy..."-----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play