“Tôi nghĩ là không cần điều tra nữa, sự việc tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, hơn nữa tất cả nhân viên của phòng tài vụ của thể làm chứng. Lăng Tiêu Tiêu chính là người như vậy, còn gì để nói nữa đâu”. Lợi Ni khinh thường nói. “Tôi cảm thấy sự việc vẫn nên điều tra rõ ràng thì hơn”. Lợi Ni vừa nói dứt lời thì Trương Hoành trước đó vẫn luôn trầm ngâm không nói gì, lúc này đột nhiên lên tiếng. Lăng Tiêu Tiêu là sinh viên tốt nghiệp của trường Nam Lâm, còn Trương Hoành lại là hiệu trưởng đương nhiệm. Bị người ngoài nói trường mình là trường hạng ba nên ông thấy khó chấp nhận nổi. “Không cần thiết chứ? Một nhân viên nhỏ bé mà thôi, đợi sau khi tôi về sẽ tự mình điều tra rõ ràng rồi sẽ báo cáo kết quả lên ban thư ký. Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, không cần lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ như này chứ nhỉ?” Nhìn thấy hai nhân vật quan trọng ngồi ở chính giữa nói là muốn điều tra sự việc này nên Lợi Ni cảm thấy hoảng loạn. Dù sao thì chuyện này cũng là do cô ta tạo ra, thẻ mời cũng là cô ta cướp được từ tay Lăng Tiêu Tiêu. Nếu như thật sự mở cuộc điều tra ở đây thì sẽ xuất hiện những sơ hở nhất định. Trong lúc Lợi Ni đang liều mình nghĩ cách làm thế nào để ngăn chặn chuyện này thì Thân Lương Tín đã đứng lên, nói: “Cô tìm cái ghế ngồi xuống trước đi đã, tôi ra ngoài một lát rồi quay lại”. Sau khi Thân Lương Tín đi thì bên trong phòng rơi vào vẻ trầm ngâm một hồi lâu. Lý Huy không cho Lợi Ni ngồi xuống mà cô ta cũng không dám ngồi, lúc này ánh mắt lấy lòng đang hướng về phía boss của mình. Lý Huy không hề để ý đến cô ta mà chỉ cảm thấy tiếc đứt ruột. Đúng là sai một li đi một dặm…..Sao ban nãy mình lại óc ngắn như vậy chứ, lại còn hỏi Lợi Ni là chuyện này có chứng cứ không, còn điều chuyển Lăng Tiêu Tiêu đến ban thư ký nữa? Lăng Tiêu Tiêu là con gái mà, những người ngồi ở đây, có ai mà không biết ban thư ký là nơi như thế nào? Đó căn bản là…Quan trọng hơn là tại sao mình lại nghĩ đến việc sau này Lăng Tiêu Tiêu sẽ gây biết bao phiền phức trong công ty? Phải chăng những lời Lợi Ni nói ban nãy mình đã tin dễ dàng quá. Bây giờ nghĩ lại, cứ coi như những gì cô ta nói là thật thì cũng không nên thể hiện rõ lập trường của mình trong trường hợp như này chứ? Hiện giờ Lý Huy đã có thể nghĩ đến, sau buổi tiệc tối nay thì mình sẽ phải đối mặt với kết cục như nào rồi. Không bao lâu cửa phòng lại được đẩy ra. Thân Lương Tín bước vào, theo sau ông ta chính là Lăng Tiêu Tiêu đang nhét đầy mồm đồ ngọt, cô đang cố gắng nuốt hết vào bụng. “Sao ông ta lại quen Lăng Tiêu Tiêu?” Nhìn thấy hai người bước vào trong phòng mà Lợi Ni lập tức sững người, lẩm bẩm nói. “Sếp…Sếp Lợi.” Lăng Tiêu Tiêu cũng không ngờ sẽ gặp Lợi Ni ở đây, ngay lập tức kinh ngạc nói. “Sao cô lại vào đây?” Lợi Ni nhau mày hỏi. “Là giám đốc Thân đưa tôi vào”. Lăng Tiêu Tiêu trả lời lại. “Giám đốc Thân?” Lợi Ni hoài nghi nhìn về hướng của Thân Lương Tín. “Thì ra chỉ là chức giám đốc? Mẹ kiếp, thế mà còn tưởng là lãnh đạo lớn của cơ quan nhà nước nữa cơ. Hóa ra chỉ là giám đốc, làm mình ban nãy lại cung kính khi nói chuyện với ông ta vậy, đúng là mất mặt quá đi”. “Ngồi đi cô gái”. Thân Lương Tín chủ động chuyển một cái ghế ra, sau đó chuyển chỗ ngồi của mình sang bên cạnh rồi đặt ghế ở bên cạnh Lâm Dật. Lúc này Lăng Tiêu Tiêu mới nhìn thấy Lâm Dật, đang vui mừng bước lại thì nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lợi Ni ở phía sau: “Cô ta là cái thá gì mà có tư cách ngồi ở đây?” Lúc này Lăng Tiêu Tiêu thấy vô cùng hoảng loạn. Mặc dù đã bị đuổi việc nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn thấy sợ chủ quản bộ phận này, bất luận nhìn từ vẻ bề ngoài hay sự nghiêm khắc của cô ta. “Sao? Cô cảm thấy Lăng Tiêu Tiêu không đủ tư cách ngồi ở đây sao?” Thân Lương Tín cười, hỏi. “Ha ha! Lăng Tiêu Tiêu là nhân viên mới bị đuổi khỏi tập đoàn Lâm Khê, tôi là chủ quản cũ của cô ta mà tôi vẫn đang đứng đây thì cô ta có tư cách gì mà được ngồi?” Sau khi biết Thân Lương Tín chỉ là giám đốc nên ngữ khí của Lợi Ni cũng có thay đổi lớn. Quan trọng hơn là từ lúc cô ta vào cửa đến giờ cũng nói hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa uống ngụm nước nào mà lại còn phải đứng nữa. Còn Lăng Tiêu Tiêu vừa mới bước vào đã được sắp xếp chỗ ngồi rồi. Khi so sánh khác biệt, trong lòng Lợi Ni càng cảm thấy không vui. Đồng thời cô ta cũng bắt đầu hoài nghi, người họ hàng của Lăng Tiêu Tiêu rất có khả năng là giám đốc Thân. “Lăng Tiêu Tiêu! Thật không ngờ cô vẫn còn mặt mũi xuất hiện ở đây?” Lợi Ni nhìn Lăng Tiêu Tiêu nói với giọng chế giễu. Lăng Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn với sắc mặt mơ hồ, không hiểu sao Lợi Ni lại nói như vậy. “Ha ha. Ngày đầu tiên đi làm thì bỏ bê trách nhiệm, làm việc thì không tích cực, đã thế còn làm mất báo biểu tài vụ quan trọng. Tôi mới báo cáo chuyện này với chủ tịch Lý xong, thật không ngờ cô vẫn còn dám đến đây”. Lợi Ni cười lạnh nói. “Báo biểu tài vụ ư?” Lăng Tiêu Tiêu ngây người ra, nói: “Chẳng phải báo biểu là lúc cô tan làm đưa cho tôi sao, đâu có mất, vẫn để ở trong văn phòng mà”. “Ở văn phòng ư?” Lợi Ni ngay lập tức quay đầu nói với Lý Huy: “Lý tổng nhìn thấy chưa, trước đó ở văn phòng thì cô ta không thừa nhận, giờ lại nói là báo biểu không mất mà là ở văn phòng. Vậy thì những lời cô ta nói giờ đây còn đáng tin không? Tôi thấy, không cần thẩm vấn nữa, báo cảnh sát bắt đi là được, còn lãng phí thời gian làm gì”. Lăng Tiêu Tiêu nghe đến đây thì đơ người ra, cô không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhẫn nại giải thích: “Sếp Lợi, báo biểu tài vụ liên quan đến dự án mới lúc tan làm cô đã đưa tôi, sau đó còn bảo tôi đọc thuộc, đợi khi cô dự tiệc về sẽ báo cáo lại cho cô mà. Cô quên rồi sao?” “Ồ, vẫn còn giả bộ được. Báo biểu tài vụ quan trọng vậy, tôi còn cần cô đọc thuộc xong báo cáo lại cho tôi sao? Lăng Tiêu Tiêu! Phải chăng cô đánh giá bản thân mình cao quá, có phải hoang tưởng rằng mình là chủ quản phòng tài vụ rồi nên cô nói gì thì nó là cái đó không?” Đứng trước con người chỉ biết ức hiếp người khác như Lợi Ni, Lăng Tiêu Tiêu đột nhiên không biết nên làm gì. Rõ ràng cô nhớ là lúc tan làm, Lợi Ni có nói với mình như vậy, sao đột nhiên giờ lại thay đổi rồi. Hơn nữa bản thân Lăng Tiêu Tiêu cũng chưa từng nói là mình muốn làm tổng giám sát tài chính. “Không dám nói gì nữa à?” Lợi Ni lạnh lùng cười nói: “Cô cứ thừa nhận là xong, nể mặt cô là người mới nên tôi sẽ giúp tôi xin với Lý tổng là không viết sự việc này vào hồ sơ để tránh cô nói lãnh đạo như tôi không biết quan tâm đến cấp dưới rồi sau này cô cũng không xin được việc đâu”. “Tôi…” “Câm miệng!” Lợi Ni gay gắt ngắt lời Lăng Tiêu Tiêu định nói: “Cô vẫn mặt mũi muốn nói gì sao? Giờ tôi cho cô cơ hội cuối cùng, hãy thừa nhận lỗi lầm rồi cút khỏi đây ngay”. Cô ta tuyệt đối không cho Lăng Tiêu Tiêu cơ hội để giải thích thêm gì nữa. Hiện giờ cô ta vẫn chưa có mối quan hệ tốt với đám người ở phòng tài vụ kia, nếu như có người muốn tìm người của phòng tài vụ để đối chất thì chỉ e những gì trước đó cô ta bịa đặt tự biên tự diễn sẽ bị bại lộ hết cả. “Tôi thấy là không cần xin lỗi đâu”. Thân Lương Tín đứng dậy, quay đầu lại nói với Lý Huy: “Bây giờ ông hãy gọi điện thoại bảo tất cả nhân viên phòng tài vụ của tập đoàn đến tập trung ở công ty, sau đó ông cũng đến một chuyến rồi hỏi rõ chuyện này là được”. “Vâng, vâng, Thân tổng nói đúng ạ, tôi giờ sẽ quay về công ty ngay”. Lý Huy đứng dậy mà như muốn tháo chạy nhưng chưa rời khỏi thì đã nghe thấy tiếng Thân Lương Tín nói: “Lý tổng! Ông có biết tại sao chuyện đơn giản như này mà tôi vẫn phải đích thân đi ra ngoài một chuyến rồi gọi Lăng Tiêu Tiêu vào đây không?” “Tại…Tại sao ạ?” Lý Huy ngây người, hỏi. “Bởi vì có một số người ngồi ở một vị trí lâu quá, cứ tưởng vị trí này là của mình mãi nên quên bản thân mình đang làm việc cho ai”. Thân Lương Tín đi đến trước mặt Lý Huy, cười nói: “Có phải vậy không chủ tịch Lý?” “Tôi…Tôi…” Nhìn thấy Lý Huy sắc mặt tái nhợt, còn Lợi Ni thì nhau mày không hiểu. Cái gã giám đốc Thân này rốt cuộc là ai mà sao chủ tịch Lý lại kiêng kỵ đến vậy? “Chỉ là trong công ty có người dùng chút thủ đoạn mà thôi, sau khi điều tra rõ ràng thì ai sai thì người đó phải đi, không cần thiết phải làm lớn chuyện lên như vậy. Hơn nữa, nếu như đến chuyện nhỏ như này mà không giải quyết được, chuyện gì cũng để người của phòng bất động sản chúng tôi giúp ông thì chúng tôi sẽ phải tìm người năng lực hơn nhận vị trí này rồi, hà tất phải phiền chủ tịch Lý về công ty một chuyến chứ?” Thân Lương Tín cười nhìn Lý Huy, dùng tay khẽ vỗ nhẹ vai ông ta, nói: “Không phải về công ty nữa đâu, về nhà đi”.-----------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT