Tiễn các bạn rời đi, Lâm Dật mới đi về phía xe đang đợi mình.

Có một số chuyện cậu không muốn nói với Lăng Tiêu Tiêu. Cậu biết là lần này đám Vương Ca không thể ra ngoài được.

Lăng Tiêu Tiêu cứ tưởng rằng tất cả là nhờ công lao của cậu cô ấy nhưng Lâm Dật cũng không quan tâm. Dù sao thì sau chuyện này, hai người họ cũng không thể nói chuyện với nhau được nữa

Lâm Dật ngồi trong xe rồi lấy điện thoại ra định chơi game nhưng lúc này điện thoại lại hết pin.

Nhìn màn hình đen sì mà Lâm Dật đột nhiên có chút cô đơn, có chút vô vị, không biết lúc này mình nên làm gì.

Cuộc sống của cậu trước đây đều xoay quanh An Hinh, người con gái đó là toàn bộ thế giới của cậu. Nhưng giờ đây cô ta đã thành người con gái của Lưu Minh nên trong lòng Lâm Dật thấy trống rỗng, nhất thời mất đi mục tiêu của cuộc sống. Cậu bất lực thở dài một hơi.

“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Chú tài xế thấy vậy liền quan tâm hỏi Lâm Dật một câu.

“Tôi không sao đâu, chỉ là đang nghĩ đến một số việc thôi”.

“Thiếu gia! Có một chuyện tôi nhất định phải nói với cậu. Sáng sớm ngày mai, Vương Hải chắc sẽ được thả ra. Có lẽ gã sẽ đến trường gây phiền phức cho cậu. Nhưng cậu đừng lo, chúng tôi đã sắp xếp người bảo vệ an toàn cho cậu rồi. Có tình hình gì thì sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ cậu”.

“Sao gã lại được thả ra, không phải nói là một mẻ bắt hết sao?” Lâm Dật nghi hoặc hỏi.

“Theo như chứng cứ hiện giờ chúng tôi nắm được thì không thể đẩy Vương Hải vào chỗ chết được. Nhiều nhất chỉ có thể cấu thành phạm tội hình sự thôi. Với khả năng của gã thì rất có thể tội này sẽ đổi thành án thông thường và xử lý hành chính thôi. Chúng tôi nhiều nhất chỉ có thể giam giữ gã bốn mươi tám tiếng đồng hồ”.

Lâm Dật hít một hơi thật sâu, rõ ràng là có chút thất vọng.

“Thiếu gia cậu không cần lo lắng. Mặc dù chuyện này không đẩy gã đến vực thẳm được nhưng chúng tôi vẫn còn cách khác. Người của chúng tôi đã điều tra được Vương Hải đang bí mật giao dịch tiền giả, địa điểm là KTV và một số câu lạc bộ gần trường học. Hiện giờ phía cảnh sát đang bày trận rồi, có cơ hội là sẽ ép chết gã ta”.

Lâm Dật có chút bất ngờ, cậu không ngờ là Vương Hải lại dám làm chuyện này.

Lâm Dật là người vô cùng căm ghét việc làm tiền giả. Bởi vì trước đây khi cậu đi làm thêm, thường xuyên nhận phải một số đồng tiền giả. Mỗi lần như thế cậu đều bị ông chủ mắng.

Thật không ngờ vùng này lại xuất hiện tiền giả tràn lan vậy, không ngờ nữa là, kẻ cầm đầu lại là Vương Hải.

“Tôi biết rồi! Các người nhất định phải nắm bắt cơ hội để nửa đời còn lại của gã phải ngồi trong nhà tù”. Nói xong, Lâm Dật cảm thấy hơi mệt nên dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Xe dừng lại ở bệnh viện tư nhân của bà Tô Duyệt Như.

Sở An Nhiên mặc bộ đồ y tá tư nhân đi giày cao gót đi đến trước xe rồi mở cửa xe ra.

“Thiếu gia! Cuối cùng thì cậu cũng đến đây”.

Lâm Dật nhìn Sở An Nhiên mặc đồ đồng phục mà không nhịn được cười, nói: “Cô mặc đồ y tá vẫn đẹp hơn, sau này đi ra ngoài cũng mặc như này nhé!”

“Thiếu gia! Phu nhân biết chuyện của cậu rồi, phu nhân đang nóng lòng chết đi được mà cậu vẫn còn nói chuyện kia”.

Sở An Nhiên vừa nói dứt lời thì Tô Duyệt Như với vẻ mặt lo lắng đã chạy đến.

“Con à, con không sao chứ? Đám người kia có làm con bị thương không?” Tô Duyệt Như sờ lên khuôn mặt sưng đỏ của Lâm Dật mà tức giận nói: “Đây là bị kẻ nào đánh đây?”

Lâm Dật cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của bà Tô Duyệt Như. “Con không sao đâu, mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa rồi. Có chú ba giúp nên người trong cục Cảnh sát cũng quan tâm đến con”.

Lâm Dật biết mối quan hệ giữa mẹ đẻ của mình và chú ba không được tốt lắm. Cậu muốn làm dịu mối quan hệ giữa họ nên mới nói như thế.

“Được được được, không sao là tốt rồi. Làm mẹ lo chết đi được, cũng may là có chú con, nếu không thì mẹ sẽ đến đó tìm con”.

Trước đây, trong lòng bà Tô Duyệt Như chỉ có oán hận Hà Chấn Nam, nhưng sau khi tìm thấy con trai thì nỗi hận cũng giảm đi chút. Hiện giờ Hà Chấn Nam lại giúp con mình như vậy nên cũng coi như dịu đi chút.

“Chú con không đến cùng sao?” Bà Tô Duyệt Như thấy trong xe không còn ai nên không kìm nổi mà hỏi.

“Chú ấy nói có việc phải giải quyết nên chú ấy đi trước rồi ạ”.

Tô Duyệt Như gật đầu rồi dẫn Lâm Dật vào trong bệnh viện kiểm tra.

Là bệnh viện tư nhân lớn nhất của vùng này nên bất luận là vị trí địa lý, môi trường hay những thiết bị bên trong thì đều là cực phẩm.

Kết cấu trong bệnh viện không giống hoàn toàn với bệnh viện thông thường. Nhìn tổng thể thì nó giống phong cách biệt thự châu Âu hơn. Mặc dù không lớn nhưng theo xu hướng cách điệu.

Sở An Nhiên dẫn Lâm Dật đến phòng bệnh, sau đó cô cẩn thận tháo băng gạc ra.

“Thiếu gia! Có cần phải lau người cho cậu không?” Sở An Nhiên hỏi mà sắc mặt hơi đỏ lên.

“Không cần, không cần đâu”.

Sắc mặt Lâm Dật cũng đỏ ửng, cậu nhìn bà Tô Duyệt Như với sắc mặt căng thẳng. Mặc dù rất muốn thế nhưng cậu cảm thấy không thích hợp cho lắm, đặc biệt là mẹ cậu còn ở đây.

“Được rồi con trai! Con nghỉ ngơi đi, ngày mai mẹ lại đến thăm con”. Tô Duyệt Như sờ lên khuôn mặt của Lâm Dật, nói.

Lâm Dật cười, gật đầu.

“An Nhiên! Chuyện ở đây giao cả cho cô nhé. Chăm sóc tốt cho thiếu gia, thiếu gia mà xảy ra chuyện gì thì tôi cứ lôi cô ra hỏi đấy”.

Sở An Nhiên gật đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Sau khi bà Tô Duyệt Như rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Dật và Sở An Nhiên.

Cách vị trí gần với Sở An Nhiên, lúc này Lâm Dật mới nhìn kỹ một lần thân thể Sở An Nhiên từ trên xuống dưới. Đặc biệt là bộ đồ y tá bó sát người cùng với đôi chân dài miên man khiến Lâm Dật nghĩ đến tình tiết trong mấy bộ phim.

Sở An Nhiên khiến người ta trầm mê, cũng khiến Lâm Dật không kìm nổi mà muốn véo một cái trên đùi cô.

“Thiếu gia! Cứ nhìn nữa là cậu sẽ bị xịt máu mũi ra đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play