Trong video đó là cảnh lần đầu Lâm Dật và Tưởng Dao gặp mặt, lúc này cậu đang dìu cô qua đường. Trong tay Lâm Dật cầm một đôi giày cao gót màu đen, đồng thời tay kia dìu Tưởng Dao qua đường. Hai người cứ vậy mà đi đến tận cổng của tòa nhà kinh doanh của thung lũng Phỉ Thúy rồi mới lên xe Bentley của Tưởng Dao. Vốn dĩ là Tưởng Dao bị gãy đế giày nên không đi bộ được, Lâm Dật đành phải dìu cô lên xe, đây cũng là điều hoàn toàn thông cảm được. Chỉ có điều, bất luận về nhan sắc hay body thì Tưởng Dao đều thuộc kiểu cực phẩm, hôm đó cô lại mặc vô cùng quyến rũ, một người đẹp cực phẩm lái con xe Bentley lại cùng một sinh viên năm lần bảy lượt xuất hiện ở những nơi khác nhau mà lại còn thân mật như vậy nên khó khiến người ngoài không nghĩ linh tinh. Chỉ có điều, đoạn video này An Hinh chụp được ở đâu vậy? Thung lũng Phỉ Thúy cũng sát sườn với bệnh viện Thánh Đức, nhưng đó không phải khu thương mại thì sao An Hinh lại trùng hợp xuất hiện ở đó được? “Đây là một người bạn bình thường của tôi, hôm đó trùng hợp là thấy cô ấy bị ngã. Bất luận là mối quan hệ gì nhưng đỡ một cô gái bị thương lên xe thì cũng không có vấn đề gì chứ?” Lâm Dật khẽ hít một hơi, bắt đầu cảm thấy sự việc có chút khó giải quyết. “Không vấn đề gì?” An Hinh cười lạnh nói tiếp: “Trùng hợp đến nỗi mỗi lần đều là cô ta sao? Sao anh không nói là ông trời sắp đặt đi. Hơn nữa nếu không phải là được cô ta bao nuôi thì làm sao anh ở được bệnh viện đắt thế? Nếu tôi đoán không nhầm thì anh vẫn chưa xuất viện đúng không? Tôi đi nghe ngóng rồi, đó là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở Nam Đô, ở đó một ngày cũng ngốn mấy nghìn tệ, anh lấy tiền ở đâu ra? Đừng nói với tôi là bố mẹ anh bán nhà ở quê rồi cho anh tiền nhé. Cứ coi đó là tiền đền bù cho anh thì thời gian này cũng không đủ cho anh đâu”. Đoạn video này thật ra là trong lúc An Hinh theo dõi Lâm Dật đến bệnh viện rồi vô tình quay lại được. Cô ta đợi lúc bệnh viện tan làm rồi hỏi một y tá đi qua đó về tình hình của bệnh viện. Khi cô ta hiểu được bệnh viện này là bệnh viện cao cấp với mức viện phí một ngày năm nghìn tệ, hơn nữa không phải ai cũng có tư cách vào đây khám bệnh thì cô ta thầm đoán không biết Lâm Dật có phải là phú nhị đại giấu mình không. Nhưng mấy lần nhìn thấy Lâm Dật và Tưởng Dao xuất hiện bên nhau, hơn nữa con xe mà Tưởng Dao lái là xe xịn, ngay cả Diêm Thế Tường cũng sợ cô ta như vậy thì An Hinh mới hiểu ra, Lâm Dật căn bản không phải là phú nhị đại gì hết mà là được cô gái kia bao nuôi? Vốn dĩ cô ta quay lại video này là muốn sau này đăng lên diễn đàn trường để hủy hoại danh tiếng của Lâm Dật. Nhưng thật không ngờ tên nghèo rớt này lại dám đắc tội với cả Quách Tường nên đoạn video này đã trở thành bằng chứng để đuổi việc cậu. Vì vậy, khi An Hinh nhận được điện thoại của Quách Tường thì lập tức chạy đến, nhất định phải đuổi được Lâm Dật ra khỏi trường trong ngày hôm nay. Tất nhiên là Lâm Dật không biết những chuyện này, cậu chỉ cảm thấy hiếu kỳ là trong thời gian này An Hinh làm gì không làm lại đi phí công sức theo dõi mình, sau đó còn quay lại cả video để làm chứng cứ đuổi học mình. Người con gái này hình như có chút vấn đề về thần kinh? Đang lúc suy nghĩ thì viện trưởng Vương dùng ngón tay chỉ trỏ rồi nói: “Đúng vậy! Quả thật chúng tôi cũng điều tra được thời gian gần đây em Lâm Dật có xuất hiện những khoản chi tiêu với trị giá lớn. Nào là mua điện thoại Apple cho bạn cùng phòng, dẫn bạn bè ra ngoài ăn uống linh đình, thậm chí còn ra vào những club không đứng đắn. Mức chi tiêu đó vượt xa mức bình quân bốn năm đại học của em, hơn nữa nếu tôi đoán không nhầm thì con xe Benz với trị giá gần hai triệu tệ mà bạn cùng phòng của em tên Trương Dương đang lái là dưới danh nghĩa của em đúng không?” “Mercedes-Benz? Mercedes-Benz gì chứ?” An Hinh kinh ngạc nhìn về phía viện trưởng Vương, nói: “Viện trưởng nhầm rồi, kẻ nghèo rớt này cứ coi như được bao nuôi thì sao cậu ta nỡ bỏ tiền mua con xe đắt vậy? Không thể nào, chắc chắn thầy nhầm rồi”. Viện trưởng Vương đau đầu nhìn An Hinh, thầm mắng “Haiz, không giải thích thì còn ổn, giờ cô nói vậy không phải giúp Lâm Dật lật ngược ván cờ sao, đúng là đứa con gái ngu ngốc mà”. Nhưng An Hinh rất nhanh cũng phản ứng lại, nói: “Nhưng hôm nay em còn nhìn thấy Lâm Dật và người con gái kia lượn quanh cửa hàng quần áo LV cơ. Thầy không nhìn thấy đâu, hai người họ nắm tay thân mật lắm…” “Tại sao cứ cố nói là em được bao nuôi, kể cả là em có mối quan hệ tốt với bạn khác giới thì đó đâu phạm vào quy tắc nào của trường? Em cảm thấy các người dựa vào mấy cái này mà đuổi học em, đúng là khiên cưỡng”. Lâm Dật thản nhiên nói. “Viện trưởng nghe thấy chưa, nghe thấy cậu ta thừa nhận rồi không ạ, có còn gì để nói nữa đâu”. An Hinh ở bên cạnh cười lạnh rồi ùa vào nói. “Vậy thì em nói cho tôi biết, nếu như video trong điện thoại của bạn nữ này lan truyền trên mạng, sau đó cộng đồng mạng tìm ra thân phận của em thì sẽ ảnh hưởng thế nào đến trường, em có biết không hả? Có biết đây là hành vi gì không? Bại hoại thuần phong mỹ tục đấy! Trường học có mô phạm mấy chục năm mà bị hủy hoại trong một ngày. Học sinh như em có gánh được trách nhiệm này không?” Viện trưởng Vương nói với ngữ khí tức giận, đập bàn quát. Vốn dĩ là quyết định đuổi học Lâm Dật đã thành hiện thực nên cậu căn bản không cần giải thích nhiều làm gì. Nhưng hiện giờ mạng internet phát triển nên ông ta lo chuyện của Lâm Dật bị lan truyền trên mạng. Nếu như cộng đồng mạng tìm ra được chân tướng sự việc này thì ông ta không tin bố của Quách Tường sẽ bảo vệ mình. Đây là cách mà những gian thương hay làm nhất. “Bại hoại thuần phong mỹ tục? Ảnh hưởng đến mô phạm của trường?” Lâm Dật chỉ cười nhạt một cái. Nếu như đây được gọi là bại hoại thuần phong mỹ tục thì không biết có những chuyện còn kinh khủng hơn lan truyền trong trường trước đó còn ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào. Chỉ có điều trường học ‘thu dọn’ chứng cứ nhanh quá nên cộng đồng mạng không tìm ra được thông tin. “Thôi được rồi Lâm Dật, em quay về phòng thu dọn đồ đạc đi! Tôi sẽ bảo phía ký túc xá cho em thời gian hai ngày, hai ngày này em tìm phòng rồi chuyển đi, nếu quá ngày thì chúng tôi sẽ vứt đồ của em ra ngoài đấy. Đến lúc đó đừng nói là trường không nể mặt em”. Lúc này tâm tư của viện trưởng Vương chỉ tập trung vào ba con cá vàng mà Quách Tường mang đến nên không đợi được mà đuổi Lâm Dật ra. Lâm Dật gật đầu rồi xoay người rời khỏi văn phòng. Lúc cậu rời đi thì Quách Tường sớm đã rời đi rồi. Vì theo hắn ta thấy, chuyện này như thế là đã định rồi, không cần phải tốn thời gian ở lại làm gì. Lâm Dật xuống tầng rồi đi về phía văn phòng trường, đồng thời cậu lấy điện thoại ra gọi cho chú Đổng, bảo chú ấy thông báo cho hiệu trưởng Trương. Bảo ông ấy nếu không có việc gì quan trọng thì hy vọng ông ấy có thể đợi cậu ở văn phòng ba phút, cậu sẽ đến ngay. Vừa cúp điện thoại thì Lâm Dật đi đến tầng dưới của văn phòng, lúc này cậu nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đang chạy nhanh về phía cậu. “Lâm Dật, anh không sao chứ? Em vừa mới biết tin, đang định đi tìm anh thì không ngờ anh ở đây”. Lăng Tiêu Tiêu mặc váy đồng phục trường thở hổn hển xuất hiện trước mặt Lâm Dật. Cô cũng vừa mới biết tin trường đuổi học Lâm Dật. Cô đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc rời trường để đi thực tập nhưng lúc này liền bỏ đồ trên tay xuống và đến cổng trường muốn tận mắt nhìn tờ thông báo đó. Thật không ngờ đến đây thì gặp được Lâm Dật. “Ừm, tôi không sao đâu, cô có biết văn phòng hiệu trưởng ở đâu không?” Lâm Dật hỏi. “Văn phòng hiệu trưởng ư?” Lăng Tiêu Tiêu nhìn Lâm Dật với ánh mắt kinh ngạc, một tay kéo chặt cánh tay cậu, nói: “Anh đừng đi làm chuyện ngốc ngếch nữa, có chuyện gì thì em đi cùng anh đến văn phòng viện trưởng, nếu không được thì đến phòng giáo vụ. Hiệu trưởng trường Nam Lâm có cấp bậc gì chứ, chưa nói đến việc anh có gặp được không mà cứ coi như gặp được thì ông ấy cũng chưa chắc để ý đến mấy chuyện linh tinh này đâu”. Thật ra Lăng Tiêu Tiêu nói không sai chút nào. Đuổi học một học sinh, đối với học sinh đó mà nói thì đúng là chuyện động trời nhưng đối với một hiệu trưởng đại học quản lý hàng vạn người thì đây không là gì cả, thậm chí còn chẳng có tâm tư đi hỏi. “Tôi vừa từ chỗ viện trưởng Vương đến đây. Cô dẫn tôi đi, yên tâm, tôi sẽ không làm loạn lên đâu”. Lâm Dật nói một cách nghiêm túc. Mặc dù trong lòng vẫn còn chút chần chừ nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kiên quyết của Lâm Dật như vậy thì Lăng Tiêu Tiêu cắn răng, trong lòng thầm nghĩ “Nếu thật sự không được thì lát mình và Lâm Dật sẽ cầu xin hiệu trưởng. Chắc thầy ấy vẫn còn nhớ mình, vì học bổng mấy năm trước là đích thân thầy ban thưởng cho mình mà”. Hai người đi đến tầng văn phòng giáo vụ, sau đó vào thang máy lên tầng chín rồi đến cửa văn phòng. Lúc này người trong văn phòng đến phòng họp chuẩn bị mở cuộc họp về tổ chức lãnh đạo nên không ai chú ý đến sự xuất hiện của hai học sinh này. Nhìn thấy Lăng Tiêu Tiêu căng thẳng nắm chặt hai tay, khuôn mặt thì toát mồ hôi mà Lâm Dật bật cười rồi giơ tay gõ cửa văn phòng. “Ai vậy?” Trong phòng lập tức truyền ra tiếng nói trầm ổn. “Lâm Dật ạ”. Lâm Dật nói.-----------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play