Trong chính viện, La lão thái thái đang mắng Lưu thị hăng say, ước chừng đã được nửa canh giờ.
Thời gian trôi qua, rốt cục tiếng mắng trong viện cũng ngừng lại. Mắng Lưu thị miệng khô lưỡi khô, trừ bỏ lúc đầu Lưu thị nhà lão tam có bất bình vài câu, sau đó liền mặc kệ không lên tiếng, xem ra là thừa nhận rồi. Nuôi một đám nhãi con không nên thân, cũng không xem lại xem có phải mệnh được ăn trứng gà hay không. Bất quá nhà lão tam đây đều là không biết xấu hổ, ba cái cuốc đều không thao ra được một ấn bạc, da mặt thực dày.
Tần thị cảm thấy mắng cũng tạm đủ rồi, nhìn thấy mặt trời đã lên cao, cảm giác ông nó cùng mấy đứa con trai sắp trở về. Vì thế liền lấy ra một chiếc khăn lau trán, nhổ một ngụm nước bọt, liền bước nhanh như gió vào phòng bếp.
"Vợ lão nhị, cơm còn chưa làm xong? Bảo cô làm cơm, cô liền làm tổ bất động ở trong phòng bếp à?" Tần thị chưa vào phòng bếp đã lên tiếng.
"Một chậu cà, cô đổ nhiều dầu thế? Cô cho rằng dầu không cần tiền à? Trách sao cô đem cả hũ dầu đổ vào, cũng không xem mình có đáng với bình dầu kia hay không". Tần thị vừa mới vào phòng bếp liền nhìn thấy thời điểm Trịnh thị đổ dầu run lên một chút.
"Nương, còn một chậu cà, sắp xong rồi". Trịnh thị cẩn thận để bình dầu xuống, liền không nói nữa. Trong lòng vui mừng khi vượt qua nguy hiểm, mỗi lần lão thái thái lên tiếng đều làm người khác sợ hãi, vừa rồi tay run lên thiếu chút làm vỡ cái bình, nếu như cái bình bị vỡ.. Nghĩ như vậy lại sợ run một hồi, nhìn Tần thị, che dấu hoảng sợ trong lòng, bắt đầu nhanh chóng trở lại xào một chậu lớn cà tím vừa mới đổi nước xong.
Phòng bếp chính rất lớn, hai cái nồi to, một cái nồi nhỏ. Hiện tại đựng rau xào chính là đựng ở một cái bát tô trong số đó, một chậu cà tím lớn mới đầu xào cũng có nửa nồi, trải qua một hồi xào nấu còn xấp xỉ nửa nồi.
Thấy Trịnh thị vừa xào vừa thêm củi, một người tay chân bận việc không ngừng. Tần thị nhíu mày:
"Nhiễm nha đầu kia đai đâu mất rồi? Giặt quần áo giặt nửa ngày cũng không biết đường về. Cũng không sợ rơi chìm nghỉm vào trong sông à". Lão thái thái bất mãn nói.
Kẻ nói vô tình, người nghe hữu ý. Trước đó không lâu, Trịnh thị nghe nói trong thôn có đứa trẻ rơi vào trong sông uống no nước, sắc mặt trắng nhợt, tay đang thêm củi dừng lại một chút, những đốm lửa trong bếp theo bó củi tràn ra ngoài.
"Nương, con muốn kêu Nhiễm Nhi quay về..". Âm thanh yếu ớt vang lên, hoàn toàn không chú ý đến có ngọn lửa bắn ra ngoài, thậm chí không cảm giác được có một đốm lửa bắn lên trên cánh tay.
"Cô đốt lửa muốn đốt luôn phòng bếp này sao? Cô sao không đem bà già này thiêu chết luôn đi", Trịnh thị bị tiếng mắng của lão thái thái tác động, lúc này mới chú ý đến ngọn lửa đã cháy thành một vùng nhỏ mới bắt đầu luống cuống tay chân dập lửa.
Lúc này La Nhiễm và Văn Sinh đang ở Tây viện nghe được, đi thật nhanh vào phòng bếp.
"Bà, cháu vừa mới đem quần áo đã giặt xong đi phơi rồi, cháu và Văn Sinh liền đến giúp mẹ nhóm lửa".
"Haizzz". Trịnh thị nhìn La Nhiễm và Văn Sinh, tâm liền buông xuống, chuyên tâm xào rau.
Tần thị nhìn bộ dáng nghiêm túc nhóm lửa của La Nhiễm, hung hăng trừng mắt một cái.
Chỉ chốc lát, nồi cà đã xong. Trịnh thị cầm chậu đồ ăn thừa đi ra, lại tiếp tục thêm nước vào trong nồi để một lát chà rửa cho tiện.
"Chốc nữa cô đặt hết đồ ăn nấu xong lên bàn". Tần thị nói cho Trịnh thị đang rửa bát biết, lại qua đầu chỉ vào La Nhiễm và Văn Sinh nói: "Hai đứa chúng mày đi gọi đại gia về ăn cơm, ai chậm liền không cho phép ăn cơm trên bàn".
La Nhiễm chỉ trong nháy mắt chạy ra khỏi phòng bếp gọi mọi người ăn cơm.
Lúc ở cửa, may mắn liền thấy một đám tiểu tử choai choai từ trong thôn trở về. Lúc bình thường liền ở bên ngoài chơi không về nhà, nhưng vừa đến giờ cơm liền không ngoại lệ chủ động về nhà, đương nhiên công lao này đều do lão thái thái huấn luyện nhiều năm. Lâu nay ăn không đủ no nên chẳng ai bỏ qua thời gian ăn cơm cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT